Nghe Minh Nguyệt đạo, Lâm Tu không chút khách khí cười to, tiếng cười của nàng vừa như tự giễu vừa như châm chọc, đan xen muôn vàn cảm xúc không nói nên lời.
" Ha hả...Triệu Minh Nguyệt a Triệu Minh Nguyệt." Nàng buông ra nàng, lui về sau ba bước lại nói.
" Ta đã ban lệnh xá tội cho Lâm phủ, qua ba ngày nữa sẽ đưa lại chức vị Thân Vương, nàng muốn thứ gì nữa ta cũng sẽ đáp ứng." Triệu Minh Nguyệt sâu kín nhìn Lâm Tu nói.
" Thưa ta muốn, là lấy mạng tất cả những kẻ họ Triệu!!"
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế nếu xuất phát từ kẻ khác ắc hẳn phải lăng trì, nhưng người trước mặt lại là Lâm Tu, Minh Nguyệt làm sao đành lòng, nàng ưu thương rũ mắt, nở nụ cười.
" Mạng của thiếp có thể cho nàng nhưng lê dân bá tánh cần thiếp...A Tu, xin lỗi."
Lâm Tu nhìn người quen thuộc lại xa lạ trước mắt, nhắm nghiền đôi mắt hoa đào.
Nàng đã từng ước nữ nhân này có thể như thế ôn nhu đối đãi nàng, trải qua ngần ấy chuyện phần mong ước đó cũng phai nhạt.
Nàng ấy đã có được thần quyền mà nàng mong muốn, có được giang sơn gấm vóc nhưng nàng ấy lại muốn có cả ái nhân....
Trên đời này làm sao có chuyện cầu toàn như thế.
Dù Minh Nguyệt có thể tháo xuống tất cả cái tôi của mình, bỏ xuống uy nghiêm của một đế vương để cầu xin thì Lâm Tu cũng không chút dao động. Nàng nhàn nhạt cười, đáp.
" Lâm Sanh đã chết từ 2 năm trước, người đứng trước mặt bệ hạ là Lâm Tu ta."
" Ta biết..."
Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn Lâm Sanh, hai mắt nàng hàm chứa đầy lệ, cổ họng run rẩy liên hồi nhưng vẫn không nói được lời nào tiếp.
Lâm Sanh đã từng dùng ái tình bao dung hết thảy đã không còn, người trước mắt nàng là Lâm Tu, một người hận nàng đến tận xương tuỷ.
Hai người trầm mặt hồi lâu, Lâm Tu cũng bình tĩnh lại, nàng thu hết cảm xúc vào, gương mặt không chút tiếu ý tiếp tục đạo.
" A...ta quên mất, ta thấy cái danh Hoài Lâm cung này vẫn là đổi một cái tên đi thôi, chi bằng gọi...um gọi Tuyệt Duyệt cung."
Minh Nguyệt im lặng không nói, nàng nhìn Lâm Tu vùng y tụ quay lưng bỏ đi cũng chỉ bất động nhìn theo. Đôi tay nàng run rẩy đặt lên ngực, cảm nhận nơi đó đau đớn không thôi.
Nàng cuối cùng cũng biết, năm đó người kia đau đớn thế nào...
Về phía Lâm Tu, sau khi bước vào Hoài Lâm cung, nàng lặp tức khiển lui tất cả tôi tớ, một mình ngồi trong cũng điện rộng lớn.
Cung điện bốn phía đều đặt rất nhiều châu báo, danh họa y tác, bảo bình nghìn năm không thứ nào là vật phàm.
Nhưng chúng có quý báo đến đâu cũng không lấy được sự chú ý của Lâm Tu, nàng chỉ ngã người nằm trên kim sàn* hai mắt đăm chiêu nhìn xà nhà trạm trỗ tinh xảo.
*Giường vàng.
Hoàng cung rộng lớn, bao kẻ đều khác khao quyền lực cùng địa vị nơi đây, họ nào biết rốt cuộc có bao nhiêu hài cốt chồng chất dưới ngai rồng của mỗi đế vương.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi Phong
Teen FictionHoa rơi hữu ý. Nước chảy vô tình. Là người phụ ta, vẫn là ta phụ người ? Kiếp sau không nguyện làm người, chỉ mong là một cành dương liễu bên bờ Vọng Nguyệt. Thể loại: Lịch sử giả tưởng, nhất công đa thụ, Á nhân, điền văn. Thị giác: Chủ công. Giới t...