" Gần nhất ta không tiện xuất cung, chuyện ở đây tạm thời nhờ Lâm quản gia lo lắng."
" Lão thân tuyệt không làm Vương gia thất vọng." Lâm quản gia quả quyết hứa hẹn.
" Thư Đàn, bên người ta không có thủ hạ tiện tay sai khiến, ngươi tạm thời theo ta vào cung đi."
" Rõ."
Giao phó xong việc cần thiết, Lâm Tu khiến cho bọn họ lui xuống, một mình đi về phía hậu viện.
" Yên Nhi." Đẩy ra cửa phòng, Lâm Tu ôn nhu gọi.
" Ân?" Ngữ khí rõ ràng không vui.
Lâm Tu đi qua, ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn, ôn tồn hôn lên gương mặt của nàng.
" Nương tử, ta phải đi rồi."
Nghe Lâm Tu muốn đi, bao nhiêu hờn dỗi lập tức bị Vũ Yên gác qua một bên, nàng quay người ghì chặt Lâm Tu thều thào.
" Nàng...không thể ở lâu chút sao?"
Trong lời nói chứa chan nhớ nhung cùng không tha, nữ nhân bản thân âu yếm thể hiện ra một mặt như vậy, làm lòng Lâm Tu có chút khó chịu.
" Không được, ta không thể ở quá lâu." Nàng cuối người khẽ hôn lên môi Vũ Yên.
" Bảo bối ngoan, đợi ta một thời gian, ta sẽ đường đường chính chính đem kiệu tám người khiên rước nàng về Vương Phủ."
Vũ Yên mím môi, hốc mắt hồng hồng gật đầu.
Lâm Tu thấy bộ dạng của nàng như vậy, khẽ thở dàu trong lòng. Nàng chậm rãi buông nữ nhân trong lòng ra, thỏ thẻ.
" Ta đi đây."
" Ân..."
Lâm Tu đi ra ngoài, nàng tựa lưng vào cửa lắng nghe tiếng khóc nhỏ truyền tới, lòng cồn cào khoa chịu vô cùng.
Mặc dù cứng rắn rời đi, nhưng khi trở lại hoàng cung, Mặt Trời đã lặn xuống núi.
Lâm Tu đi đến phụ cận Dưỡng Tâm điện, đứng trước cửa cung bồi hồi một lúc lâu, vẫn là thái giám trong cửa tinh mắt thấy được Lâm Tu, trước tiên hành lễ.
" Nô tài tham kiến Vương gia."
" Bình thân, vào thông báo bệ hạ đi."
" Là, nô tài lập tức đi thông báo."
Thái giám đứng dậy, tay chân nhanh chóng đi vào bên trong điện.
Không lâu sau, tên kia thái giám lại trở ra, mời Lâm Tu đi vào.
Đại điện trống rỗng, không có một nô tỳ đứng hầu, Lâm Tu nhíu mày, đi vào hậu điện.
" Nàng về rồi." Minh Nguyệt đoan trang ngồi trên long sàn trên tay còn nâng một quyển thi tập say sưu nghiêm cứu, thấy Lâm Tu đi vào nàng buông sách cười nhàn nhạt nói.
" Ân."
" Sao hôm nay về trễ như vậy?"
Lâm Tu nhìn Minh Nguyệt hồi lâu không nói lời nào.
Không khí nháy mắt theo câu nói của Minh Nguyệt lâm vào trầm mặt.
" Nàng...gặp chuyện gì không vui sao ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi Phong
Teen FictionHoa rơi hữu ý. Nước chảy vô tình. Là người phụ ta, vẫn là ta phụ người ? Kiếp sau không nguyện làm người, chỉ mong là một cành dương liễu bên bờ Vọng Nguyệt. Thể loại: Lịch sử giả tưởng, nhất công đa thụ, Á nhân, điền văn. Thị giác: Chủ công. Giới t...