Chương 5 - Hoà Hảo

3.2K 222 8
                                    

Trời sụp tối, trăng đã treo lên ngọn cây Lâm Tu mới chậm rì rì về gia trang.

" Chủ tử mới về." Thuỳ Túc cung thân hành lễ.

Làm đại nha hoàn theo hầu bên người Giai Ý, việc của Thuỳ Túc không phải là chờ nàng hồi phủ , mỗi ngày đều do Giai Ý bao trọn. Hôm nay không thấy người, chắc là còn giận dỗi.

" Giai Ý đâu?"

Thuỳ Túc quan sát sắc mặt Lâm Tu, cẩn thận nói: " Tiểu thư đã một ngày không ra khỏi phòng."

" Nàng không ăn gì sao?" Lâm Tu cầu mày hỏi.

Thuỳ Túc lắc đầu.

Lâm Tu mặt trầm xuống, sảy bước đi thẳng ra hậu viện.

Thuỳ Túc bị Lâm Tu nhìn da đầu tê dại, trông thấy Lâm Tu thần sắc âm trầm đi ra sau viện, nàng quay lại thấy Lâm Trực kéo Lâm Chiến chuồn êm đi, tức đến nàng đấm ngực dậm chân.

" Hai tên nhát gan!" Mắng xong một câu, Thuỳ Túc vội đuổi theo.

Mặc dù theo Giai Ý không lâu, nhưng tiểu thư đối xử với nàng không tệ, gia chủ hiện tại nổi giận, nàng sợ tiểu thư bị gia chủ phạt.

Đẩy cửa vào phòng, Lâm Tu giương mắt nhìn trong phòng, chỉ trông thấy bóng lưng nhỏ nhắn khoát trung y mỏng manh nằm trên giường.

Lâm Tu đứng một bên rũ mắt nhìn hồi lâu, Giai Ý vẫn vô thức nhìn vào góc tường, có trong lúc ấy gợn sóng trong lòng bị nàng ép xuống.

" Tại sao không dùng bữa?"

Giai Ý nghiên đầu nhìn lại, bỗng nhưng nước mắt như hạt châu lụp bụp rơi xuống.

Mỹ nhân yên lặng rơi lệ, tràng cảnh như vậy, ai lại không tiếc thương.

Huống hồ, nữ nhân này có một vị trí trong lòng nàng.

" Đừng khóc." Vô thức mềm giọng hống người, Lâm Tu ngồi xuống cạnh giường, thế nàng lau nước mắt.

Giai Ý như một con nhím xù lông, cự tuyệt bất kỳ ai tới gần, một chân đá về phía Lâm Tu.

" Ngươi đi ra ngoài!"

Lâm Tu dễ dàng bắt được cổ chân mảnh khảnh đá tới, ánh mắt u ám nhìn Giai Ý, tay không tự giác nhéo nhéo bàn chân non mềm của nàng.

" Ngươi..!" Giai Ý không tin được lúc này rồi mà Lâm Tu còn có tâm tình ăn đậu hũ của nàng, thẹn quá thành giận, nàng cung chân còn lại, một phát đá bay tên sở khanh kia khỏi giường.

" Ai..ui!!"

Bị nhân gia đạp xuống giường, mông tiếp xúc thân mật với mặt đất, Lâm Tu kêu một tiếng bán thảm, ngó sang thấy Giai Ý cũng không để ý đến nàng đành nghẹn khuất dọn một cái ghế ngồi cạnh giường.

Vừa rồi bị đá một chân, Giai Ý dùng lực cũng không tính lớn, nếu nàng tưởng có thể nhẹ nhàng tránh đi, chỉ là nếu nàng làm như vậy, đối phương lại sẽ khóc thêm một trận.

Xem đi, hiện tại đã không khóc, chỉ là giận dỗi đưa lưng về phía nàng.

" Thuỳ Túc." Lâm Tu gọi.

Thuỳ Túc đứng lấp ló ngoài cửa, đem một màn vừa rồi thu hết vào mắt, bị gọi đột ngột làm nàng giật thót mình, cuối cùng nàng nhắm mắt, như đi lên pháp trường đi vào phòng.

[BH] [Np] Nữ Vương Gia - Lôi Vũ Chi PhongNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ