Ngoại truyện 6:

4.9K 219 92
                                    

Ngoại truyện 6: Charlie-Jason

- út cưng

- dạ anh

Charlie đang đọc sách, nghe anh gọi thì cười híp cả mắt, xoay qua ôm cổ anh

Nhân cười, nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà Út cứ cảm thấy anh y chang như đang nổi đoá vậy đó.

- có giấu gì anh không?

- anh nói gì vậy? Út giấu anh chuyện gì đâu...

- một lần cuối, có giấu gì anh không?

Nhân gằn từng chữ, Út cưng sợ sệt mà buông anh ra, ngồi ngay ngắn nói chuyện với anh.

- út.. út hổng có mà...

Mấy bữa nay cũng không có bỏ bữa, không có phạm lỗi mà...

Hay là chuyện đó?!!

Đừng có nói là anh biết rồi đấy nhá? Ơ mà sao lại biết được? Út đã cho người đưa cô ta về thẳng Ba Tri rồi mà...

Bữa giờ anh cũng chẳng có dìa dưới đó mần công chuyện gì hết ráo...

Nói chung là anh làm sao mà biết được!

- để anh tự nói thì Út chết đòn nghen.

Nhân cười, Gia Bảo thì hoảng muốn chết. Em lật đật quỳ lên, khoanh tay trước mặt anh, cái chất giọng sợ sệt cố bào chữa, nghe run rẩy đến đáng thương.

- anh, Út hổng biết thiệt... Anh nhắc Út một chút thôi, anh đừng giận mà..

- tự đọc

Nhân lôi ra một bức thư từ trong cặp táp, vứt lên bàn. Nhóc con sợ sệt mở ra, càng đọc, gương mặt càng xanh như tàu lá chuối.

- anh..

- sao? Có cần anh đưa xe xuống Ba Tri rước con bồ nhí của Út lên đây ở luôn không?

- Út biết sai rồi, lần, lần đó anh giận Út, anh về sống với Nghĩa, Út tức quá, nên mới ăn ở với cổ...

- ông ăn chả thì bà cũng ăn nem đúng không? Giỏi lắm rồi.

- không, hức.. anh ơi, Út thề út chưa làm gì hết. Hức, Út chỉ ngủ với cổ đúng 1 đêm thôi, huhu.. để anh, ô, để anh tức.. hức.. anh về với út, huhu.. út sai rồi

Đứa nhỏ lật đật giải thích, nói một hồi là nước mắt lại chảy ra. Thật ra cũng không hẳn là em muốn kiếm đàn bà, lần đó anh tức giận bỏ về Ba Tri trong đêm, em lững thững đi trên đường thì gặp đúng cô ta. Lúc đó đầu Charlie chỉ nghĩ là làm sao cho anh về thôi.

Hoảng quá đâm dại, nhưng mà em cũng chẳng biết phải nói sao cho anh nguôi giận, em biết em sai, nhưng em cũng cảm thấy tủi thân dữ lắm. Anh không nói không rằng, bỏ đi trong đêm, một lần đi là 4 tháng trời.

Anh thì được bỏ em đi, em lại không được tìm niềm vui mới chắc?

Nghĩ vậy, nên em mới làm liều, nhưng sau đêm đó, em tỉnh dậy liền đuổi cô ta đi, ai mà ngờ cô ta dai dẳng bám đuôi đâu..

Sau này, anh cả biết chuyện. Anh cả tức giận đánh em một trận mềm người, xong lại giúp em tìm người đưa cô ta về dưới Ba Tri. Sau chuyện đó, em cả tuần trời phải nằm sấp ngủ, anh cũng có biết đâu?

DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI? |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ