19.

3.7K 254 26
                                    

cậu ơi, Lượm xin lỗi.
_________

Cậu Thanh mang theo cả trái tim đầy hi vọng đến căn nhà nhỏ của Nhân, cậu tìm được Lượm của cậu rồi!

Cậu đã nghĩ sẵn lời xin lỗi, cậu cũng chẳng quan tâm việc mình làm có bao nhiêu khuất nhục, có bao nhiêu mất mặt, cậu chỉ biết, cậu phải tìm được Lượm!

--------
- anh hai, về nhà với em.

Gia Bảo hạ giọng, phần khinh khi lúc đầu đã biến mất không còn dấu tích, thay vào đó là sự kính trọng trong từng ngữ điệu lời nói. Đối với người anh trai song sinh này, cậu có đến mười phần áy náy.

---

17 năm trước, tại gia trang hào nhoáng nhất Sài Thành, thiên kim của lý tưởng, kiêm bà hai của tổng đốc thành phố lâm bồn. Xung quanh là hơn 10 đốc-tờ đức cao vọng trọng sẵn sàng đợi lệnh.

Sau hai tiếng ròng rã, đã có tiếng con nít khóc, vang vọng khắp cả không gian, phá vỡ hoàn toàn sự yên lặng và hồi hộp của cả một toán người.

Ngọc Bảo ra đời trước, cách Gia Bảo 3 phút, ai ai cũng vui mừng nhà họ Huỳnh có thêm hậu nhân. Chỉ có duy nhất một mình ông nội nghe tin sinh đôi nam liền sốc đến bất tỉnh.

Thời trước đã có một người thầy bói bấm quẻ, đứa cháu thứ hai mà là nam, thì cả tộc diệt vong.

Hỡi ơi cái thời đại phong kiến khốn kiếp! Cả vùng đất phương Nam còn đang vui mừng, vì một câu nói bỗng chìm trong tang thương.

Cậu hai chết rồi!

Cậu hai chết rồi!!!

Tiếng kêu thất thanh của gia đinh vang vọng giữa đêm khuya thanh vắng. Quản gia nhà họ Huỳnh thông cáo đến người ngoài, cậu hai hô hấp yếu, gặp gió lớn không chịu nổi đã đi trước một bước. Nghe tin, trên mặt ai cũng lộ ra nét tiếc thương, nhưng cũng thầm tự hiểu, ông Huỳnh sẽ không giữ lại một tai hoạ.

Tội cho đứa trẻ đó, chưa sống được bao lâu lại phải trở về với đất mẹ.

Cô hai xót con, biết cha chồng mê tín, cô từ bỏ hết sự yêu kiều của một vị thiên kim đài cát, lần đầu tiên phủ phục quỳ lạy, van xin đấng trượng phu của mình. Cô vừa khóc, vừa ôm lấy chân chồng, nỉ non:

Đừng giết Ngọc Bảo, đừng tàn ác như vậy, đừng giết con em....

Cậu hai đứng giữa cha và vợ, chẳng biết phải làm thế nào, cuối cùng cũng mềm lòng để cho bà vú đưa con trai đi, lại kiếm một đứa trẻ thế thân.

Nhưng cậu chưa từng cho vợ biết, cô hai tưởng chồng máu lạnh vô tình, muốn cùng chết với con, ai dè giữa đường thì bị cậu ngăn lại, xích vào phòng, tình cảm vợ chồng từ đó mà phai nhạt.

Còn vết sẹo trên vai trái, là do chính cô khắc lên người con mình, cô bảo:

Má đánh dấu con, kiếp sau có duyên hai má con ta gặp lại.

Lúc nói ra câu đó, cô biết mình đã chẳng còn thiết sống nữa. Sau, vì Gia Bảo khóc lóc đòi sữa, cô mới chấp nhận ở lại trần thế này. Tuy vậy, cô hai dường như phát điên, mỗi một buổi tối, sau khi mỗi lời ru à ơi, cô đều lẩm bẩm vào tai con sự tồn tại của anh trai nó.

DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI? |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ