24.

4.1K 264 48
                                    

Đình Trọng suy nghĩ một chút, sau đó ngoắc tay kêu cậu hai đứng dậy.

- anh cả...

Cậu Thanh hơi do dự, cứ cảm giác có gì đó sai sai..

Đình Trọng cầm cặp của cậu Thanh, dứt khoát đẩy ra ngoài, chủ nhân của nó cũng không khá hơn là mấy, chưa đến 5 giây đã đứng hẳn ngoài cổng.

- tao sẽ suy nghĩ về việc có nên cho mày ở lại không, bây giờ thì ra ngoài.

- anh cả, em biết sai rồi, xin anh cho em một cơ hội!

Cậu đứng ngoài cổng, không màng danh dự mà lớn tiếng nhận sai, mới vừa gặp mà đã xa rồi hả đa?

- anh cả! Cho em..cho em nói với Lượm một câu thôi, một câu thôi!

Ngó thấy Đình Trọng đã dần khuất lối sau cánh cửa, cậu Thanh mất bình tĩnh mà hét lên, là cậu gây nghiệp, cậu đáng bị thế này, nhưng cậu không muốn mất nó...

Cánh cửa không nương tình đóng lại, chia khung cảnh thành hai thế giới.

Bên trong, Đình Trọng nhìn Lượm đang say giấc, trong mắt ánh lên bao cảm xúc lẫn lộn.

Bên ngoài, cậu Thanh lóng ngóng tay chân, hết đứng thì lại ngồi sụp xuống trước cổng, mãi như vậy, đến khi trời sập tối.

_______

- cậu..cậu ơi!

Lượm giật mình bật dậy, trời thần thiên địa ơi! Nó mơ thấy cậu hai...

Cậu hai tới tận đây tìm nó, cậu hai còn ôm nó nữa...

Lật đật chạy tót xuống giường, Lượm đi khắp nhà tìm cậu Thanh của nó. Phòng khách không có, buồng trong không có. Ở đâu cũng... Không có!

Cuối cùng, Lượm tủi thân mà khóc oà lên, đứa nhỏ ngồi bệt xuống đất, vừa ê ê a a khóc đến não ruột, vừa nghẹn ngào gọi tên cậu hai.

Từ hồi cậu bỏ nó tới giờ, nó có dám khóc lớn đâu đa? Hôm nay nó chịu không nổi nữa, cậu hai ơi!

- anh hai, anh hai, anh sao vậy? Nói út nghe, anh hai

Charlie vội đỡ Lượm lên, Lượm thì rụt cả người lại, xoay mặt không nhìn, lâu lắm rồi, Lượm mới làm mình làm mẩy với người ta.

- anh hai..

- đứng dậy.

Một giọng nói nghiêm khắc vang lên, Đình Trọng khoanh tay đứng trước cửa, cảnh cáo đứa em trai mới gặp này.

Bị la, Lượm giật mình quay sang, sau đó mắt thì rươm rướm nước mắt, chống tay đứng dậy.

- đàn ông gì mà hở chút là khóc vậy đa?

Đình Trọng mắng mỏ, cơ mà trong lòng thì hơi hơi xót rồi, nó giống y đúc thằng út nhà anh, nhưng Charlie có đời nào mà khóc lóc trước mặt anh vậy đâu.

Nhìn thằng cu này thấy mà thương...

- anh cả, anh đừng la anh hai

Charlie đứng ra trước mặt Lượm, nó xót anh, anh cả dữ hơn cả cha, anh hai không bị hù chết mới lạ.

DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI? |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ