2.

5K 309 18
                                    

- lượm!! Mày mất xác ở đâu rồi?!

- cậu ơi con đây nè

Nó nghe cậu gọi là lật đật chạy ra, hồi nãy thấy cậu ngủ rồi nó mới dám đi ra ngoài. Mông đau quá mà bụng còn đói nữa, mấy miếng xoài hồi nãy cậu đút hổng xi nhê gì hết trơn.

- mày làm gì?

- con đi nấu trà cho cậu nè

- thiệt không?

- dạ thiệt...

Lượm lí nhí, nó hồi nãy đói quá nên xuống bếp kiếm đồ ăn, nhưng mà nó mà nói vậy thì có mà chết đòn à? Nên mới bịa đại một lý do, cơ mà nó không thấy, khoé miệng nó còn dính mấy hột cơm thừa nữa kìa.

Nó không thấy, nhưng mà cậu thấy, cậu hai ghét cái thói xạo sự này lung lắm, đói thì nói đói, cậu có bắt nó nhịn thèm gì á đâu? Cái thằng khờ này hôm nay còn biết qua mặt cậu, thiếu đòn!

- hổng phải đâu cậu hai, thằng Lượm nó vô ăn vụng cơm nguội, nó xạo cậu á cậu.

Con Nhãn thấy nó sắp gặp hoạ là bắt tay đổ dầu vào lửa. Nhãn ghét nó đó giờ, tại nó được hầu cậu, mà Nhãn thì chỉ được làm việc nặng ở sau nhà, mới đâm ra ganh tị.

Nhưng mà Nhãn cũng hiểu, cậu hai phạt nặng dữ lắm, tội nặng tội nhẹ gì cũng phạt, nên hầu riêng cậu phải phúc phải hoạ gì cũng chả nói trước được.

- mày trả lời, phải không Lượm?

- dạ, hức... Cậu tha con, con biết tội rồi...

- phải không?!

- dạ phải..huhuu..

Lượm trả lời xong là hoảng mà quỳ khóc luôn, cậu hai cũng thấy tội tội, đó giờ cậu cưng thằng Lượm nhất nhà mà. Nhưng rồi cậu bất chợt nhìn nhìn con Nhãn một lúc lâu, thằng khờ của cậu lại gây thù chuốc oán gì rồi hử?

- đi vô quỳ úp mặt vào vách, tao tính sổ với mày sau

Nó loạng choạng đứng dậy, vừa chạy vừa lau nước mắt. Mới ăn đòn xong rồi còn sắp bị đòn tiếp...

- con Nhãn đi hầm tô canh gà, đúng 20 phút nữa đem vô phòng cho tao.

- dạ

Cậu nhìn con Nhãn chạy đi, lại ngó vào thằng khờ trong vách đang khóc tu tu mà mắc cười. Làm như oan uổng lắm vậy đó.

Đợi cho nó quỳ lâu lâu, cậu mới cất bước đi vào, ngồi lên bàn trà, cậu lớn giọng mắng:

- mày vác xác ra đây.

- cậu ơi, huhuu...

- tao oan uổng gì mày? Hả?

- hỏng phải, hức, con đói quá nên đi kiếm cơm nguội ăn thôi à. C-con hổng dám qua mặt cậu đâu huhuu...

- nín liền.

- hức...

Cậu nhìn, sau đó lôi khăn tay trong túi ra, cúi xuống lau nước mắt trên mặt nó. Cậu vừa làm, vừa chầm chậm hỏi:

- tao có bỏ đói mày không Lượm?

- dạ, hức... Cậu không có bỏ đói con, hức..

DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI? |huấn||đam|Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ