- anh hai, má nhớ anh lắm
Gia Bảo lên tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí gượng gạo trên xe. Lượm từ nãy đến giờ cứ nức nở mãi thôi, Gia Bảo nói gì Lượm cũng không thèm đáp lời.
Lượm dỗi rồi, còn buồn nữa, muốn cậu hai cơ...
- 17 năm nay, anh ở đâu thế?
- Lượm hông biết... Hức.. Lượm ở nhà ông, ở nhà cậu Hai...
Nhận lấy khăn tay từ Gia Bảo, Lượm cũng lặng lẽ nhét vào túi, sau đó dùng tay áo của mình quệt nước mắt, nước mắt thôi mà, mắc mớ gì phải lau bằng khăn tay...
- họ đối tốt với anh không? Có bị hành hạ gì không đa?
- hức.. tốt lắm.. cậu hai tốt nhất...
Nhắc đến cậu, nước mắt thằng khờ nào đó lại bất lực rơi, Lượm nhớ cậu, nhớ lắm lắm...
- anh hai, sau này mình về thăm họ được không? Đừng khóc.
Charlie dang tay, an ủi Lượm, Lượm nhìn thấy, bỗng dưng tất cả tủi thân như tăng gấp đôi, nó ngã người vào lòng em trai mà khóc. Nó hổng phải là dễ dãi đâu đa, mẩm chắc là do người trước mắt quá giống nó thôi.
Vả lại, nó tin Gia Bảo không hại mình.
Gia Bảo nhìn anh hai nằm trong lòng, cảm xúc như vỡ oà. Anh hai nhỏ con hơn cậu nhiều lắm, thấp hơn, cũng ốm hơn, nhưng được cái, đôi mắt của anh đẹp hơn cậu, giống má...
Thấy anh về, chắc má mừng dữ lắm...
-----------
- con..con ơi.. con của má...Bà Ngọc từ nhà trong chạy ra, bao nhiêu phong thái quý tộc tưởng như khắc vào trong xương tủy nay không nói không rằng liền mất sạch, bà ôm lấy đứa trẻ gầy yếu đứng cạnh Gia Bảo, ôm thật chặt vào lòng.
Ông Dương cũng sững sờ, đôi mắt lúc nào cũng nghiêm khắc bây giờ đã chực tràn nước mắt đau thương. Con của ông, con của ông về rồi...
Bị người ta ôm vào lòng, Lượm ngơ ngác lúc lâu, sau đó chỉ biết nhìn Gia Bảo cầu cứu, đau Lượm...
- bà ơi, con xin lỗi, nhưng mà con đau quá...
Nghe tiếng con trai nói vậy, bà Ngọc chỉ đành thả lỏng vòng ôm, yêu thương mà nhìn ngắm gương mặt con trai bé nhỏ. Nó và thằng út giống như hai giọt nước, nhưng một đứa thì lớn lên trong nhung gấm lụa là, một đứa lại phải lưu lạc tha phương suốt 17 năm trời.
Nghĩ vậy, ánh mắt của bà lập tức như vỡ tan ra, nước mắt tràn khỏi mi, Lượm nhìn thấy, hốt hoảng muốn lau nước mắt cho người phụ nữ trước mặt, nhưng vừa đến giữa không trung thì đã khựng lại, không dám chạm vào người đờn bà quyền quý kia.
- cho má nắm tay con được không
Như đọc được tâm tư của Lượm, bà Ngọc chỉ dịu dàng hỏi, nhìn thấy cái gật đầu của Lượm thì mới cầm lấy hai bàn tay nó, áp vào gương mặt mình.
Lượm giật thót, vội muốn rụt tay lại, nhưng đã nghe bà dỗ dành:
- đừng, má muốn thế này.
BẠN ĐANG ĐỌC
DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI? |huấn||đam|
Short Story|Con muốn hái xoài cho cậu ăn cả đời!| Truyện ngắn: DÁNG AI PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI Album: Nhà mình có cái chi? congchuane