Chương 45

274 28 5
                                    

Vương Tuấn Khải trở về nhà sau giờ tan tầm, vô thanh vô thức đứng trước huyền quan cởi giầy và áo khoác, tầm mắt liếc quanh phòng khách liền thấy Dịch Dương Thiên Tỉ đang làm ổ trên ghế sofa xem sách, không biết là loại sách gì mà cậu xem có vẻ rất chăm chú. Anh chậm rãi bước tới phía sau lưng cậu, cố gắng nhón chân làm sao cho không phát ra tiếng động. Anh vươn người tới ghế sofa muốn hôn cậu, mùi cơ thể của cậu rất thơm và ấm áp, nhìn cậu từ trên cao khiến anh cảm thấy khá rung động và hiếm khí cảm thấy người bạn đời của mình thật quyến rũ. Sau một thoáng ngẩn người, Thiên Tỉ cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của Vương tiên sinh, cậu ngẩng đầu nhìn anh, tinh nghịch hỏi, "Làm gì? Tính hôn trộm em à?"

"Đừng tự dát vàng lên mặt nữa!" Vương Tuấn Khải mất hứng khi xuất hiện cảm giác bị cậu nắm thóp, anh quay người đi về đầu còn lại của ghế sofa, vừa ngồi xuống vừa cởi nút áo sơ mi. Thiên Tỉ thừa biết tính cách không tự nhiên của "chồng" mình, cậu bĩu môi, muốn hôn thì cứ nói muốn hôn đi, đã lớn tuổi như thế tính tình còn giống hệt đứa trẻ con là như thế nào.

"Xem gì thế?"

"Sách bổ ích!" Thiên Tỉ nâng quyển sách cho anh nhìn thấy tên,là một cuốn tổng hợp một nghìn không chăm linh một những điều cần chuẩn bị trước khi trở thành cha mẹ. Vương Tuấn Khải nhướn mày, "Em thực sự có thể xem hiểu sao?"

"Anh đừng coi thường em như vậy được không?" Cậu cảm thấy bản thân mình tiếp ứng nhanh với hoàn cảnh hơn Vương Tuấn Khải, ở cậu có sự mềm mại và tinh tế của thiếu niên còn ở anh có sự cứng cỏi và quyết liệt, nhưng những thứ đó chỉ có thể áp dụng được trong kinh doanh mà thôi.

Gần đây Thiên Tỉ có thói quen sau mỗi giờ tan tầm cậu sẽ ủ kén ở ghế sofa xem sách để chuẩn bị chào đón bé con của hai người bọn họ, cậu cảm thấy họ không còn nhiều thời gian chuẩn bị nữa rồi. Còn Vương Tuấn Khải thì ngược lại, anh chẳng xem bất cứ quyển sách gì, nên đi làm thì cứ đi làm nên tan tầm thì cứ tan tầm. Nhưng có trời mới biết anh hay lợi dụng những lúc cậu buông sách để vào bếp xem bữa tối đầu bếp chuẩn bị như thế nào rồi, để dùng biểu cảm tò mò nâng quyển sách cậu đang đọc dở nên bắt đầu nghiền ngầm.

"Hôm nay anh đã nói chuyện với Trác Vân" Vương Tuấn Khải nói.

"Về điều gì?"

"Về chuyện đứa trẻ, về chuyện của Trác Vân và Tiểu Điềm"

"Anh ấy đã nói gì với anh?"

"Cậu ta muốn tôn trọng quyết định của Vương Điềm"

"Em biết sẽ như vậy mà"

"Em biết ư?"

"Tính cách Trác Vân thuộc tuýp người thích chăm sóc cho người khác" Thiên Tỉ gấp sách lại tới bên cạnh Vương Tuấn Khải, nắm đôi tay dày của anh.

"Cái này anh thật sự phải công nhận!" Vương Tuấn Khải gật gù. Đừng nhìn Trác Vân bình thường miệng tiện, đôi lúc thật nhăn nhở nhưng trong gần mười năm hợp tác với nhau, anh hiểu rõ nhất tính cách hắn ta, một người đàn ông thực sự có thể ôm đồm mọi thứ, nhất là trong mặt chăm sóc và quan tâm người khác thì hắn chính là số một! Điều này đôi khi sẽ khiến người đối diện nhận định sai về Trác Vân, nhưng tưởng hắn ta chăm Vương Điềm chăm đến nở hoa như vậy là vì có tình cảm của cô, kỳ thực chỉ là thói quen mà thôi.

Bắc Kinh Yêu ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ