Bữa ăn khuya của hai người được đầu bếp Vương chuẩn bị là hai tô mì trứng và hai ly sữa tươi không đường, mặc dù đây không phải thức uống hằng ngày mà Vương Tuấn Khải hay dùng, thứ anh tương đối yêu thích hơn là cafe đen nguyên chất, loại có vị đắng dễ khiến người tỉnh táo ấy, thế nhưng khi Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn thấy tách cafe đen ấy thì đã mỉm cười nhìn đầu bếp Vương, nhẹ giọng hỏi, "Có thể đổi thành hai ly sữa không đường được không?"
"Hả?" Đầu bếp ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của đối phương. Thiên Tỉ cũng quan sát ông ta sau đó xua tay cười trừ nói, "Vậy không cần đổi cũng được. Có thể là do tôi quá tùy tiện, xin lỗi..."
Đầu bếp Vương vội lắc đầu nói, "Cậu Thiên Tỉ đừng nói như vậy, tôi sẽ đổi."
"Tôi chỉ là thấy cafe đen uống giờ này có vẻ không tốt." Thiên Tỉ ngồi xuống vị trí của mình, hai tay áp lên má, bối rối tiếp, "Xin lỗi, tôi..."
"Cậu Thiên Tỉ, cậu không cần xin lỗi!" Đầu bếp Vương chặn lại lời nói của Thiên Tỉ trước khi cậu trở nên ngượng ngùng hơn, "Đây là nhà của cậu."
Nói rồi đầu bếp Vương liền mỉm cười đổi một ly cafe thành sữa không đường, sau đó tiếp tục công việc chuẩn bị thực phẩm cho ngày mai của mình. Dự là Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ sẽ không ngay lập tức đi nghỉ tuần trăng mật, cho nên ông vẫn phải chuẩn bị đủ phân lượng cho cả hai người cho đến khi giấy tờ kết hôn được làm xong, có lẽ khi ấy thì chuyến đi mới có thể bắt đầu.
Không bao lâu sau khi đầu bếp Vương đi thì Vương Tuấn Khải đã tới phòng ăn và ngồi vào vị trí của mình, trên người anh bây giờ chỉ còn độc một chiếc áo sơ mi trắng đã bị cởi mấy cúc đầu, anh khi nãy đã ở phòng khách và gọi điện dặn dò công việc cho Trác Vân một lần nữa mà hoàn toàn không nghe thấy của trò chuyện của Thiên Tỉ và đầu bếp. Khi nhìn thấy ly sữa không đường đặt trước mặt mình, Vương Tuấn Khải chỉ khẽ nhíu mày rồi nhìn về phía Thiên Tỉ đang cúi gằm mặt ngồi phía bên cạnh, hai tai cậu hơi ửng đỏ. Có lẽ hiệu quả của bàn ăn nhỏ tương đối tốt, hai người hoàn toàn có thể cảm nhận rõ ràng đường nét trên khuôn mặt đối phương, anh bấy giờ cảm thấy cậu tựa như một trái cà chua chín đong đưa muốn thoát mình rụng khỏi cành vậy.
Khoé môi anh khẽ cong lên, nâng tay cầm ly sữa uống một ngụm, hoàn toàn không ghét bỏ mà nói, "Mau ăn rồi lên nghỉ, hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi."
Thiên Tỉ liếc mắt nhìn anh rồi mau chóng thu lại tầm mắt tựa như một đứa nhỏ rình trộm sợ bị người lớn bắt gặp vậy, sau đó cậu cũng bắt đầu cầm đôi đũa gác trên thành bát bắt đầu ăn bữa khuya của mình.
Đây là lần đầu xa nhà sau hai mươi hai năm, Thiên Tỉ cho dù có gắng biểu lộ rằng bản thân mình có sức thích ứng rất tốt nhưng vẫn không khỏi có chút sượng sùng.
Sau bữa ăn khuya, Vương Tuấn Khải dẫn Thiên Tỉ lên phòng ngủ của hai người, để cậu tự nhiên ngắm nghía không gian mới, anh đi vào phòng thay đồ lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm, trước khi đóng cánh cửa kính mờ kia còn nghiêng đầu nói, "Tôi tắm trước, đồ của em đã được xếp trong phòng thay đồ, tự mình vào lấy."