Dịch Dương Thiên Tỉ nói với Vương Điềm là cậu muốn vào nhà vệ sinh và giải quyết nhu cầu cá nhân một chút. Đứng trước gương lớn, cậu chống hai tay bên thành bồn và suy nghĩ tới những điều Vương Điềm nói, rằng giữa hai người liệu ly hôn đã phải là biện pháp cuối cùng hay chưa, còn có thể cứu vãn được hay không?
Lấy từ trong cặp ra hồ sơ ly hôn mà cậu đã soạn sẵn mà vẫn chưa dám đặt bút, Thiên Tỉ đăm chiêu một hồi rồi khoác cặp bước ra ngoài. Lúc đi qua một gian ghế lô, tầm nhìn của Thiên Tỉ chuyển từ tờ đơn ly hôn trên tay về phía trước, hai mắt cậu mở lớn khi bắt gặp người đàn ông quen mặt đến không thể quen hơn nữa.
Vương Tuấn Khải ở phía ghế lô đối diện đang được một người đàn ông mặc vest trắng ôm hôn, gương mặt anh cứng đờ, sau khi nhìn thấy Thiên Tỉ đứng cách đó không xa thì vội vã đẩy vai người kia ra mà hoảng hốt đứng dậy, khoé môi mấp máy như đang gọi tên cậu.
"Là anh sao?" Thiên Tỉ không thể tin được vào mắt mình, những điều cậu vừa nhìn thấy như là nguyên do lý giải cho tất thảy những xa cách lạnh nhạt tồi tệ những ngày qua của cả hai người bọn họ. Tờ đơn ly hôn trên tay cậu bỗng dưng trở nên nhẹ tênh, cậu buông tay để nó rơi xuống mặt đất rồi xoay người chạy ra ngoài mặc kệ Vương Tuấn Khải đang gọi với phía sau.
"Thiên Tỉ!" Vương Điềm đang ngồi uống sữa ấm cách đó không xa thấy Thiên Tỉ chạy qua thì vội gọi theo, "Anh đi đâu vậy? Tôi còn ở đây mà!"
Vương Điềm hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, cô chỉ thấy Thiên Tỉ hai mắt đỏ hoe chạy một mạch ra ngoài, sau đó là Vương Tuấn Khải với gương mặt hoảng hốt trên tay còn cầm tờ giấy gì đó đuổi theo. Hai người bọn họ đều không để ý tới cô, mà họ lại chạy quá nhanh, cô có muốn chạy theo hỏi xem chuyện gì xảy ra thì cũng không thể nữa rồi.
Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ chạy tới vệ đường, hai mắt cậu nhìn láo liên để tìm taxi nhưng không thấy, cậu chạy lên trước hai bước rồi lại hoảng loạn chạy về phía sau hai bước vươn tay vẫy xe. Vào phút cuối lúc quay lưng chạy đi cậu đã kịp nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông đã hôn Vương tiên sinh, anh ta có vẻ cũng không còn trẻ trung nhưng lại có nét quyến rũ của người đàn ông thành thục, đứng bên cạnh Vương Tuấn Khải rất tương xứng, hoàn toàn không có vẻ miễn cưỡng như cậu, điều này khiến lòng tự ái của Thiên Tỉ cảm thấy tổn thương. Cậu biết Tuấn Khải sẽ đuổi theo mình nhưng cậu không muốn gặp anh mà chỉ muốn chạy thật xa, ít nhất là hiện tại thực sự muốn trở thành một kẻ hèn nhát trốn tránh một lần.
"Xe! Sao còn chưa vẫy được xe! Taxi!" Thiên Tỉ hô lên hai tiếng, cậu nghe thấy nghẹn uất trong tim mình và cảm thấy được khoé mắt nóng đến phát hoả.
Dưới cái nắng nhẹ và luồng gió lạnh buốt, Thiên Tỉ mơ hồ cảm thấy hơi nước bên khoé mắt vừa thoát ra cũng sắp muốn đóng thành băng rồi. Đúng lúc này thì một chiếc taxi cuối cùng cũng chịu dừng lại bên cạnh, thế nhưng cậu còn chưa kịp leo lên thì cánh tay đã bị người đàn ông chạy theo sau kéo lại.
Thiên Tỉ quay đầu không ngoài ý muốn khi người đến là Vương Tuấn Khải, cậu vung tay, "Buông ra!"
Vương Tuấn Khải nghiêm mặt lắc đầu, anh mạnh tay đóng lại cửa taxi rồi nói với gã lái xe đang ngồi ở vị trí lái tỏ vẻ khó chịu vì gặp phải hai vị khách khó hiểu, "Chúng tôi không gọi xe nữa, anh đi đi!"