Chương 11

595 43 0
                                    

Người chủ trì mặc áo bành tô bước vào lễ đường, ông ta hắng giọng một tiếng như thể để thông báo với cách vị quan khách rằng giờ lành cử hành hôn lễ đã đến, để họ mau chóng tập trung lại khuôn viên của buổi kết hôn để chào đón người bước vào đầu tiên, đó là Vương Tuấn Khải!

Vì hôn lễ đã nói trước sẽ được tổ chức vô cùng đơn giản, khách quan hầu hết đều là thân nhân và bạn bè thân thiết của cả hai nhà Vương Dịch, cho nên số người đứng quanh lễ đường tay cầm ly rượu đeo nụ cười trên mặt cũng không nhiều. Sau khi Vương Tuấn Khải bước vào thì lập tức có âm thanh vỗ tay cùng những tiếng bàn tán lập tức vang lên. Khách quan mà nói thì lễ phục trên người anh kỳ thực cũng không khác với âu phục khi đi làm là bao nhiêu, trừ việc thay chiếc cà vạt tối màu bằng chiếc nơ đen ra thì phong thái của anh dường như không hề thay đổi, cái họ chờ mong có lẽ chính là hình ảnh Dịch Dương Thiên Tỉ bước ra để sánh vai cạnh anh kìa.

Bởi vì là hôn lễ giữa hai người đàn ông, không có phù dâu, cũng sẽ không có cảnh cha dẫn con gái tiến vào và trao bàn tay nhỏ bé lên bàn tay của chú rể, cho nên khi Dịch Dương Thiên Tỉ một mình bước vào lễ đường, mọi tầm mắt đều đổ dồn về phía cậu, có mong ngóng, có đánh giá, có chúc phúc, dĩ nhiên cũng sẽ có những ánh mắt bất hảo cùng ác ý, chúng khiến cậu không đủ tự tin bước tiếp, cậu lại bắt đầu run rẩy và hoảng loạn, có lẽ cậu sợ sẽ không thể hoàn thành lời hứa với mẹ, không gây rắc rối và mất mặt cho Dịch gia trong hôn lễ này. Thế nhưng sau khi nhìn thấy phía bên kia là Vương Tuấn Khải đang chờ đợi cùng nụ cười mãn nguyện của đám người Vương Điềm đang đứng phía trước, bọn họ như tiếp thêm dũng khí khiến Thiên Tỉ không khỏi phấn chấn tiếp tục bước chân đều đặn tới gần đối phương hơn.

Ngược lại với sự biến đổi tâm trạng linh hoạt thể hiện qua nét mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Tuấn Khải thì tỏ ra bình tĩnh hơn. Có lẽ anh đã quá sành sỏi trong những buổi tiệc, nó khiến cho biểu cảm trên gương mặt anh không có gì quá khác biệt, thế nhưng chỉ cần là người thân thuộc thì nhất định sẽ nhận ra tia chờ mong trong đôi mắt phượng sâu đen thăm thẳm kia.

Khi Thiên Tỉ đã tiến gần tới vị trí bên cạnh Tuấn Khải, nội tâm anh như có một giọng nói thúc giục anh mau mau đưa đôi tay ra chào đón cậu, và rồi anh hoàn toàn không có sức kháng cự với loại âm thanh điên cuồng ấy mà vô thức nâng tay mình hướng về nơi cậu. Rất nhiều quan khách trong lễ đường đều chăm chú vào hành động này, điều khiến họ ngạc nhiên hơn đó là hình ảnh hai người đàn ông xuất hiện bên cạnh nhau kỳ thực cũng không tồi, huống chi cả hai nam nhân kia đều là nhân trung long phượng, so với cặp đôi nam nữ bình thường chỉ có hơn mà không kém một chút nào.

"Đến đây!" Khoé môi Vương Tuấn Khải khẽ mấp máy, tại góc mà ít người thấy, anh khẽ mời gọi cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn bàn tay đang đưa ra của anh, sau đó lại quay đầu nhìn cha mẹ và anh trai rồi đến nhà họ Vương cùng quan khách đang có mặt trong lễ đường, khoé mắt cậu khẽ cong cong như thể muốn nói ra niềm vui cùng hạnh phúc trong lòng mình, sau đó vô cùng nguyện ý mà đặt tay mình lên bàn tay dày rộng của đối phương.

Vương Tuấn Khải vừa lòng mỉm cười.

Sau khi cả hai đã đứng vào vị trí, người chủ hôn bấy giờ mới bắt đầu đọc lời tuyên ước, sau đó yêu cầu Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ dõng dạc đọc theo.

Bắc Kinh Yêu ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ