Chap 1

1.9K 89 9
                                    

- Mới 22 giờ mà trời đã tối sầm rồi sao?

Tiếng nói của một nam thanh niên nào đó. Tiếng nói ấy cứ nhừa nhựa như những gã say. Và câu hỏi ngớ ngẩn ấy bỗng chốc xuất hiện, chẳng hiểu sao nữa.

Mệt.

Ngồi bệt xuống đất, cầm lấy chai rượu đang uống dang dở. Hắn uống rất nhiều là đằng khác. Hắn uống xong liền bỏ cái chai xuống.

Khóc.

Hắn ngồi ở một góc nào đó rồi hắn bật khóc như một đứa trẻ con lạc mẹ. Hắn vừa khóc vừa la tên ai đó: Lương Ái Hân. Hắn cứ khóc mãi rồi cầm điện thoại gọi cho ai đó và lát sau có một chiếc xe đến, chở hắn về.

- Lương Ái Hân... tại sao chứ? Sao lại dang dở chứ...

- Mày có thôi đi không Vũ Đức Thiện? Tao nghe Lương Ái Hân nãy giờ là n lần rồi đấy!

- Lê Nguyễn Trung Đan, mày không biết đau khổ như thế nào khi chia tay một mối tình dang dở đâu! Lương Ái Hân... tại sao chứ? Tại sao...?

Trung Đan lắc đầu, chẳng hiểu nổi thằng bạn mình đang nghĩ cái quái gì. Trung Đan cứ như là một người mẹ thứ hai của hắn vậy. Mỗi khi có tâm sự gì cứ nhấc điện thoại lên, cứ: "Alo, Trung Đan, tao muốn tâm sự với mày". Và đương nhiên Trung Đan sẽ đến nhà Đức Thiện ngay lập tức và chở hắn đi ăn, đi chơi.

- Thế vị hôn phu trong tương lai của mày là ai?

- Nguyễn Thanh Tuấn.

- Con nhà ai tên đẹp dữ ta?

- Nghe đồn là trai bao đấy! Bố mẹ thiệt tình, nghĩ sao lại bắt mình lấy một thằng như thế chứ? Chắc chắn thằng đó chỉ lấy tao vì tiền.

- Sao mày lại nghĩ như vậy? Lỡ đâu người ta thất nghiệp, không có nghề nên phải làm nghề đó thì sao?

Đức Thiện nghe trề môi. Chẳng khác gì lại đi bênh người ngoài cả. Bạn bè mà không bênh nhau gì hết trơn.

- Mà tao thấy con nhỏ họ Lương kia có gì tốt đẹp đâu? Sao mày thích nó thế?

- Nó đẹp người lại đẹp nết nữa, ai không mê hả mày?

Trung Đan nghe xong, lắc đầu, chả nói gì. Mấy người mà làm trong giới cổ phiếu chắc chắn mười người hết chín người ghét. Cô ta làm người ta thua lỗ, nợ ngập đầu, còn mình thì hạnh phúc với đồng tiền từ cổ phiếu. Vả lại cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạp đối phương xuống vực thẳm. Và cô ta từng qua lại với rất nhiều đại gia, tên nào cũng sẵn sàng chìa tiền ra để chiều chuộng cô. Mấy tên đại gia lớn tuổi thì cũng không tha. Với lại thân hình như ả, con trâu già nào mà chịu nổi với cỏ non trước mắt chứ. Thấy cỏ non thì nhanh tay mà gặm ngay, không thằng khác cuỗm mất thì toi. Nhưng mà đại gia hết tiền một cái thì ả trở mặt còn nhanh hơn là bánh tráng nữa. Ả sẽ không ngại ngần gì mà nói hết những việc xấu mà tay đại gia đó đã làm với ả, chưa tính bịa đặt đủ điều. Còn nếu như ả quá chán tên đại gia đó, muốn quen thằng khác, ả sẽ lấy tiền nuôi thằng khác.

Trung Đan đã nói vấn đề này rất nhiều, khuyên Đức Thiện hãy mau bỏ cô ta. Nhưng cậu vẫn cứ khăng khăng là mình đúng. Nói muốn gãy lưỡi, không nghe thì chịu. Sau này bị gì thì ráng mà chịu.

00:00

Tiếng sột soạt trong phòng ngủ. Người nằm trên giường cứ trở mình mãi. Không ngủ được. Do nôn nao vì chuyện gì sao? Hay là vì chuyện gì đó mà ngủ không được?

- Chắc mình nên nghe nhạc để dễ ngủ.

- Em nghe hết list nhạc rồi mà vẫn chưa ngủ đấy! - giọng nói trầm của một cậu thanh niên vang lên trong kí túc xá.

- Hoàng Khoa, có cách nào giúp em buồn ngủ không?

- Thì đếm cừu.

- Em làm rồi.

- Thôi đi Thanh Tuấn, cho anh đi ngủ đi!

- Cái anh này!

Đó là cuộc đối thoại giữa Phạm Hoàng Khoa, bạn cùng phòng với Nguyễn Thanh Tuấn. Hắn là con trai nhưng da trắng như con gái, chưa tính nếu như hắn mặc quần bó sát, nhìn vào cặp chân hắn chắc chắn tất cả đấng mày râu sẽ tưởng rằng đây là chân của một cô gái nào đó. Hắn không năng động lắm nhưng về rap thì rất giỏi.
Theo như Thanh Tuấn thấy thì có vẻ cái cậu họ Phạm này thì khó hòa nhập với đám đông lắm. Vì hắn quá im lặng, cứ cầm điện thoại mà bấm, không nói câu nào.

Còn Nguyễn Thanh Tuấn, anh nhỏ hơn Hoàng Khoa 2 tuổi. Vậy nên anh thì luôn có tâm hồn như trẻ con, năng động, sôi nổi. Còn hắn thì ngược lại hoàn toàn với anh.

Tích tắc.

Tiếng đồng hồ. Đã gần 3 giờ sáng nhưng Thanh Tuấn vẫn chưa ngủ được. Cố chợp mắt một chút, chắc chắn sẽ ngủ được thôi, lo gì. Nói vậy thôi chứ trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ đến lời ba mẹ nói.

- Hoàng Khoa này, anh có biết Vũ Đức Thiện là ai không?

- Gì nữa đây? Cho anh ngủ.

- Anh biết Vũ Đức Thiện là ai không? - anh ôm đầu gối của mình, nhìn mặt anh cũng đủ biết muốn tìm hiểu người tên Đức Thiện kia.

- Oáp, nghe bảo là tên Vũ Đức Thiện là một tay kinh doanh bất động sản. Hắn ta quen với con gái của Lương gia, tập đoàn công ty Lương thị chắc em cũng biết mà nhỉ?

- Tập đoàn công ty Lương thị... con gái của Lương gia... A, phải là cô gái tên Lương Ái Hân, nằm trong giới cổ phiếu gì đó đúng chứ? Em nghe mấy tay pha chế trong bar, bảo là cô ta rất hống hách, kiêu căng. Ủa, nếu vậy chẳng lẽ tên Đức Thiện kia bị mù sao?

- Sao em lại hỏi thế? - Hoàng Khoa thắc mắc trước câu hỏi của anh.

- Thì bị mù mới quen cái con cáo đội lốt người đó!

- Mà sao em lại hỏi chuyện Vũ Đức Thiện là ai? Bộ hai người có quan hệ gì sao?

- Không gì... chỉ hơi thắc mắc nên hỏi anh.

- Nói thẳng ra đi! Anh có làm gì em đâu mà sợ, run như cầy sấy ấy!

- Thực ra... ba mẹ em... bắt em lấy... Vũ Đức Thiện.

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ