Chap 19

491 42 1
                                    

- Hả? Cái này là từ... công ty của Đức Thiện hả?

Anh ta gật đầu. 320 triệu, là số tiền lớn quá trời quá đất. Đó là số tiền mà đối với ba người họ nằm mơ mới thấy chứ đời thực dễ gì thấy. Anh ta đoán chắc chắn là có người theo dõi anh trên đường về nhà mà thôi.

- Ai theo dõi tôi?

- Chắc chắn là đám vệ sĩ nhà Ái Hân rồi. Mấy tên vệ sĩ đó nghe nói hễ làm trái ý hay khiến cô ta giãy đành đạch như con cá mắc cạn là sa thải ngay.

- Đất mẹ ơi, bị đuổi gì kì cục vậy? Lương tháng bao nhiêu mà thấy căng thế? - Hoàng Khoa chau mày.

- Mấy thằng vệ sĩ lương tháng cùng lắm cỡ mấy triệu. - anh ta vuốt cằm.

Thanh Tuấn nghe vậy thì trề môi, thà đi làm nhân công còn sướng hơn là bảo vệ sĩ con quỷ đó. Anh lắc đầu, chả tin nổi. Anh ta phân tích tiếp, số tiền này chắc chắn Ái Hân lấy, rồi đưa cho anh. Làm Đức Thiện hiểu lầm rồi sẽ đánh anh. Chắc chắn lấy tiền đó đầu tư cho cổ phiếu, hại cậu đi tong luôn cả cuộc đời.

- Phải nghĩ cách ngay thôi, không thể để trong vòng ngày mai đâu! Hắn mà biết là đào nhà lên đấy! - Hoàng Khoa bảo.

- Í, tôi có ý kiến này nè! Một trong hai người, ai thường hay gặp ba của Đức Thiện? - Thanh Tuấn hỏi

- Tôi. - anh ta trả lời.

- Bây giờ anh đưa số tiền cho ba của anh ta. Việc còn lại là do ba anh ta sắp xếp mà thôi.

Anh ta gật đầu, lập tức lấy số tiền đó rồi lấy xe chạy thật nhanh đến nhà ba Đức Thiện. Đến càng sớm càng tốt.

Lúc này Đức Thiện thật sự điên đầu mà, kiếm mãi chẳng thấy số tiền đó đâu. Thật tình là muốn lục tung cái công ty lên mà tìm. Cô ta giả vờ như suy nghĩ xem ai lấy số tiền đó.

- Anh tìm thấy chưa?

- Đã lục tung lên mà chẳng thấy đâu!

- Hay là có ai lấy trộm cũng nên đấy!

Đúng rồi ha. Tiền để ở chỗ đó mà lục mãi không thấy chỉ có thể là trộm mà thôi. Nhưng biết ai trộm bây giờ? Chả lẽ nghi ngờ tầm bậy tầm bạ? Đâu có được. Nghĩ muốn bạc đầu mà chẳng biết ai lấy nữa. Lúc này cô ta mới nói là nhiều khi không chừng người mà cậu ghét đã lấy số tiền đó, muốn hại cậu.

- Người ghét anh sao?

- Đúng rồi. Chỉ có kẻ ghét mình mới hại mình thôi!

Kẻ ghét mình. Kẻ ghét mình. Hiện tại có hai người đang ghét cậu. Là Trung Đan và Nguyễn Thanh Tuấn. Nhưng Trung Đan không thể nào có hành động như thế. Chỉ có thể là Nguyễn Thanh Tuấn.

- Anh biết người đó là ai không?

- Chắc chắn là Nguyễn Thanh Tuấn rồi!

- Nhưng tại sao anh lại nghĩ là anh ta?

- Chỉ có anh ta mới dám làm hành động như thế.

Cô ta liền nở nụ cười, có phim hay để xem rồi đây. Cậu đá cái ghế sau đó lấy cái áo vest, bước ra ngoài, đóng cửa một cái rầm.

- À, ra là kế hoạch của con nhỏ đó sao?

- Vâng, bây giờ bác hãy làm sao để vạch trần bộ mặt thật của con người đi! Thật sự là cần lật mặt ngay rồi! À cháu ở lại xem cô ta ra sao.

- Ừ, vậy cháu lên lầu đi!

Anh ta bước lên lầu, nấp ngay chỗ tối không ai hay. Ba của cậu lấy điện thoại gọi cho cậu. Bảo là về nhà muốn nói chuyện nhưng hình như cậu ở bên kia đầu dây đang bực mình, nạt nộ.

- Số tiền đó tao đang giữ đây! Mày khỏi kiếm chi xa xôi, về nhà nói chuyện nhanh.

Cậu nghe số tiền ba cậu giữ thì ngay lập tức chạy xe về. Và dĩ nhiên chở Lương Ái Hân về nhà luôn. Ba của cậu thì ngồi khoanh tay, chau mày, mặt hậm hực.

- Chuyện gì mà ba kêu con về gấp thế ạ?

- Nói về số tiền 320 triệu đó.

- Mà sao ba giữ lại không nói con. Làm con lo lắng quá trời quá đất, cứ tưởng ai lấy cắp.

- Ai lấy mới được?

- Nguyễn Thanh Tuấn.

- Sao lại nghĩ là Nguyễn Thanh Tuấn? - ông bình tĩnh hỏi nhưng Trung Đan thấy tay ông nắm chặt lại. Vẻ tức giận nhưng vẫn cố gắng kiềm lại.

- Chỉ có anh ta mới dám làm những hành động như thế.

Ông tức giận, đứng lên, đấm vào mặt cậu một cái khiến cậu mất thăng bằng, ngã loạng choạng.

- Mày... mày điên lắm rồi! Chính Nguyễn Thanh Tuấn đã mang số tiền này về cho mày, nhờ Trung Đan mang về đấy!

Cậu vẫn còn mơ hồ, không tin những gì ba mình nói. Ba cậu đứng lên, nói đã có người gửi số tiền đến cho anh nhưng anh không biết là ai. Lát sau nhờ Trung Đan, thì ra là mới biết là Lương Ái Hân gửi đến. Cô ta nghe nói như thế mặt chuyển sang xanh lè ngay.

- Ba nói thế... là thật sao?

- Không tin... thì mày hỏi Trung Đan đi! Trung Đan, bước xuống đi con.

Trung Đan nghe tên mình thì từng bước thong thả đi xuống. Sau đó nói hết những kế hoạch của cô ta. Cô ta nghe được những kế hoạch đó, như là có người đi guốc trong bụng. Mặt xanh lè xanh lét. Cô ta tức giận, lập tức lấy cái bình kế tay, định chọi vào đầu của ba cậu. Anh ta thấy thế, lập tức lấy tay mình đỡ. Chảy máu rồi.

- Mấy người... mấy người... kế hoạch của tôi... sắp thành công... thế mà...

- Vậy... những năm tháng qua...

- Tôi chỉ vì tiền của anh chứ chả vì tình cảm của anh.

Cậu nghe như thế, cảm thấy có lửa hận trong tim mình. Tay lập tức tát vào mặt cô ta.

Ngần ấy năm, cậu đã bị lừa. Thế mà cậu lại không tin những lời ngăn cản của gia đình và bạn thân mình.

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ