Chap 20

585 44 7
                                    

- Cô yêu tôi... chỉ vì... tiền thôi sao? - cậu trợn mắt lên, lấy tay chỉ vào mặt mình.

- Phải, chứ anh nghĩ sao tôi yêu anh hả? - cô ta trả lời với cái giọng kiêu căng, hống hách chả xem ai ra gì.

Cậu lập tức tát thêm cái nữa vào mặt cô ta. Trung Đan nghĩ ba cậu không nên xem họ cãi nhau, nên nhờ vị quản gia trong nhà đưa ba cậu vào trong nghỉ ngơi. Cậu lập tức bóp cổ cô, sau đó lấy móng tay cào như cách cô ta cào Thanh Tuấn. Mắt cậu đỏ ngầu, nghiến răng ken két. Bị lừa một cú quá đau. Sau đó đẩy cô ta ra. Cô ta đe dọa cậu, bảo là đang mang cái thai trong bụng mình. Cậu nghe thế, đành phải ngưng tay lại ngay. Cô ta cười, tưởng mình thoát khỏi trận đánh đó. Nhưng tiếc thay lại không được.

- Cô làm gì có thai chứ? Cô nói là uống thuốc tránh thai làm sao có thai?

Cô ta lập tức liếc mắt về phía anh ta móc trong túi cái điện thoại. Mở một đoạn ghi âm ngắn. Nhưng trong đó nghe rõ giọng cô ta nói chuyện cùng ai qua điện thoại. Bảo là nếu sau này cậu biết chuyện mình bị lừa, cô ta sẽ lấy cái thai, chắc chắn cậu chả dám động gì đến cô ta. Nhưng nói vậy thôi chứ có uống thuốc tránh thai. Anh ta bảo nếu không tin thì đưa công an là xong. Họ sẽ giám định giọng nói này của ai.

- Mày...

Đức Thiện lập tức bóp cổ cô ta, sau đó túm tóc cô ta. Rồi thả cho nó rơi tự do. Cậu cho cô ta trải nghiệm lại cảm giác mà cậu đã ra tay với Thanh Tuấn. Cậu không nói gì, lập tức quay mặt ra phía sau. Cô ta lập tức bỏ đi, Trung Đan thiết nghĩ mình nên đi thì hơn.

Ba cậu ở trên lầu bước xuống. Thấy cậu đang đứng đó, khóc.

- Ba...

- Đã sáng mắt ra chưa?

Cậu gật đầu. Cậu lại ghế ngồi, đầu tựa vào thành ghế, khóc. Mình đã bị lừa thế mà vẫn không biết. Vậy mà vẫn rắp tâm giúp con đàn bà đó. Biết bao nhiêu tiền bốc hơi vì cổ phiếu. Nhớ lại những lúc đánh Thanh Tuấn, hành hạ anh. Chỉ vì con đàn bà đó. Những lần đánh đó, cậu đâu có biết anh đau ra sao. Cậu chỉ biết là con đàn bà đó vui là được.

- Nguyễn Thanh Tuấn... - cậu gọi tên anh.

- Ha, nực cười chưa? Lúc người ta còn ở với mình thì làm người ta đau khổ. Giờ người ta đi thì níu kéo người ta ở lại. Lạ đời thật.

Cậu nhìn ba mình, ba chẳng cứu được gì nữa rồi, ba cậu từng bước lên lầu. Cậu nằm đó. Hình ảnh lúc cậu đánh anh trở về, đánh anh đến nổi nhập viện. Chưa tính lại phũ phàng với anh. Đùa giỡn với tình cảm của anh. Và còn nhiều thứ khác nữa. Nói chung, chỉ biết đem lại tổn thương cho anh.

Cậu lập tức gọi điện cho Nguyễn Thanh Tuấn xin lỗi là sẽ được tha ngay.

Anh đang ngồi ở nhà với Hoàng Khoa. Thấy điện thoại rung lên. Anh nhìn vào dãy số đó Số lạ quá, anh bẩm nghe.

- Alo, Nguyễn Thanh Tuấn...

Anh nghe giọng nói này, là của cậu. Lập tức bấm nút kết thúc cuộc gọi rồi để sang bên. Anh nói chuyện tiếp với hắn. Cứ nói chuyện chưa được 10 phút là điện thoại anh lại rung. Phiền thật. Thôi thì nghe xem cậu sẽ diễn kịch gì. Anh bấm nghe.

- Alo, Nguyễn Thanh Tuấn. Là em, kẻ tồi tệ, tệ bạc Vũ Đức Thiện đây! Em gọi điện cho anh muốn nói với anh là em và Lương Ái Hân đã chấm dứt mọi mối quan hệ rồi! Anh... về nhà ở với em được không?

Anh đứng ngoài cửa nghe điện thoại. Thấy cậu im lặng, không nói gì nữa. Anh nghĩ chắc cậu nói xong rồi. Anh thở hắt ra, nói.

- Nếu cậu nói xong thì nghe kĩ những lời tôi sắp nói đây! Tôi không phải là hàng rẻ tiền, muốn mua là mua, muốn bán là bán. Đừng hòng lấy tình cảm của tôi mà đùa nữa Vũ Đức Thiện à! Cậu lại lấy tôi ra làm trò đùa cho cậu và con ả kia xem à? Xin lỗi, giờ tôi không còn ngu ngốc như hồi đó đâu nhé! Tìm người khác mà lừa. Tôi đây biết tuồng của các người rồi.

- Không, Nguyễn Thanh Tuấn, anh phải tin em...

- Tại sao tôi phải tin cậu... trong khi cậu... lừa tôi quá nhiều lần? Ha, tôi đây đã sáng mắt rồi nên đừng có hòng mà lừa tôi, lại đánh đập tôi thua một con vật nữa. Nếu muốn tìm người để làm đồ chơi thỏa cái thú vui của hai người, tôi mời đi tìm người khác.

- Thanh Tuấn, em...

- Câm ngay đi và tôi chẳng muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của cậu nữa đâu! - anh nghiến răng.

Nói xong anh cúp máy, đồng thời chặn số của cậu luôn. Từ nay khỏi bị làm phiền. Quá khỏe.

Cậu thấy anh cúp máy vội gọi lại số của anh ngay. Nhưng chẳng nhận được gì.

Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

Cậu không tin những gì vừa xảy ra với mình. Dựa vào cái ghế, ôm mặt khóc. Mà có khóc cũng không giúp được gì cho cậu nữa.

- Đúng rồi mình còn một cái dự bị nữa.

Cậu lên trên phòng của mình. Lấy cái điện thoại dự phòng ra, sau đó nhắn vào số của anh.

Anh đang ngồi đọc sách thì điện thoại nhận được tin nhắn. Anh cầm điện thoại lên, lại là số lạ. Cậu nhắn là cái chắc. Thôi thì xem cho đỡ buồn, anh đang buồn, để xem anh giở trò gì tiếp.

Nguyễn Thanh Tuấn à, em biết anh vẫn còn thương em đúng không? Thế nên anh mới giúp em lấy số tiền đó lại đúng chứ? Có phải vì anh vẫn còn thương em nên mới giúp em không? Nếu anh thương em, quay về với em được chứ? Em và cô ta đã xóa sạch mọi quan hệ rồi.

Anh chẹp lưỡi, nhắn lại.

Điện thoại của cậu nhận được tin nhắn. Cậu mừng rỡ vô cùng nhưng chưa gì nụ cười đó đã tắt.

Tôi không trả thì giữ chúng làm gì chứ? Tôi chả cần mấy tờ tiền đáng làm giấy chùi mông của cậu đâu :). Tôi chẳng qua vì không muốn cậu đánh tôi nhập viện lần hai đó chứ :). Mà cậu ơi, sao mặt cậu dày quá vậy :)? Tôi đã bảo là muốn tìm người khác trêu chọc thì xin tìm người khác :). Tôi đây không rảnh đâu nhá :)!

Cậu lập tức nhắn lại cho anh. Nhưng cuối cùng, vẫn bị anh chặn liên lạc.

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ