Chap 2

808 68 0
                                    

- Em nói sao? Em cưới... Vũ Đức Thiện?

Phạm Hoàng Khoa rất sốc khi nghe Thanh Tuấn nói thế. Vũ Đức Thiện thật sự rất ghét người thứ ba. Nếu như ai dám cản trở cậu và cô gái họ Lương kia, cậu sẽ không ngại ngùng gì mà cho người đến phá họ. Hoàng Khoa thật sự rất sợ cho anh. Anh quá yếu đuối đi, không chừng bị người mà Đức Thiện ra lệnh chỉ cần hù một cái thôi là có thể sợ và run cầm cập. Từ nhỏ Thanh Tuấn cũng hay bị đám nhóc cùng xóm bắt nạt, nhưng lại không dám đánh trả lại.

- Bộ ba mẹ em... không biết tên Đức Thiện đó là... một tên rất đáng sợ sao?

- Nhưng cả hai bên gia đình bảo là từ nhỏ đã muốn tụi em thành một đôi rồi. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Mình là phận làm con, mình không được cãi. Anh hiểu mà phải không?

Phạm Hoàng Khoa khác với anh một trời một vực luôn ấy. Hắn luôn cho rằng mình nên tự do thực hiện đam mê của mình, việc gì phải nghe lời người lớn chứ? Đôi khi chính họ lại đang cắt đi đôi cánh của chính con mình. Họ không cho con họ bay bổng như những đứa trẻ khác. Họ bắt con mình phải làm theo khuôn mẫu của họ. Vì tính cách như thế nên cha hắn đã từ hắn, không muốn thấy mặt hắn lần nào. Và cũng không muốn hắn gọi ông là ba nữa. Mẹ hắn vì quá buồn khi có đứa con trai ương bướng, cứng đầu nên đã mất sớm.

Còn anh thì sợ rằng người khác lại phiền lòng vì mình. Cho nên cứ co rúm lại khi nghe lời ba mẹ nói. Chỉ biết dạ dạ, vâng vâng dù chuyện đó không phải là chuyên môn của mình. Cứ cố gắng mãi mà thôi. Anh tin rằng ai cũng bắt đầu từ con số không cả, từ từ rồi sẽ chạm đến con số mười mà thôi.

- Tại nhà Lương thị -

Bịch.

- Lương Ái Hân! Con gái con đứa mà nằm kiểu gì thế hả? Khép nép lại xem.

Cô ta bực mình khi mẹ cứ bảo mình phải nằm đàng hoàng. Mẹ lúc nào cũng nhắc nhở cô ta từng chút một. Cô ngán ngẩm lắm rồi. Nằm trên giường, mặc cho mẹ cứ nhắc mãi. Nằm xem gì đó trên điện thoại, rồi chợt khóc. Những tấm ảnh kỉ niệm xưa cũ của cả hai. Vũ Đức Thiện, tại sao lại...

- Đức Thiện... tại sao anh lại... em không muốn thế đâu...

- Lại khóc vì thằng đó sao? - mẹ cô hỏi.

- Mẹ nói ai là thằng thế? Mẹ biết là con thương anh ấy lắm không? Vũ Đức Thiện, một tay trong giới bất động sản rất giàu có đấy! Lắm người lăm le cái ghế Vũ Phu Nhân đó mẹ à. Con đang đường đường chính chính bước lên cái ghế, sắp đặt mông ngồi thì cái thằng Nguyễn Thanh Tuấn kia lại đá con xuống vực thẳm, nó là đứa leo lên cái ghế Vũ Phu Nhân đó! - cô nói một tràng cho mẹ nghe.

- Thôi cô kể cho anh hai cô nghe đi! Tôi đây không rỗi hơi mà nghe đâu.

- Mẹ thật tình... chẳng hiểu con tí nào cả!

Cô bực mình ném đi cái gối cạnh mình. Rồi hất hết tất cả mọi thứ có trên giường. Bỗng nghe có tiếng chuông, tưởng là Đức Thiện gọi đến nên mừng lắm.

- Alo, Vũ Đức Thiện, ba mẹ anh quyết định ra sao rồi? Chúng ta đến với nhau đúng chứ?

- Vũ Đức Thiện là thằng nào? Anh đây mà! Cao Chung Khoa đây!

- Lại là anh hả? Ai da, người gì mà lì lợm thế hả? Nói anh như nước đổ đầu vịt ấy! Đừng có bám theo tôi mãi nữa. Anh nghĩ anh là ai mà dám ngỏ ý với tôi chứ? Đĩa mà đòi đu chân hạc sao? Cút ngay đi! Đừng để chị đây phát điên đấy! - nói xong cô cúp máy.

Cao Chung Khoa cũng nằm trong giới bất động sản nhưng mà thua cậu rất nhiều mặt (đối với cô). Nhan sắc không, tiền tài thì khi có khi không. Làm sao mà lọt vào tầm mắt của cô chứ. Bây giờ trong đầu cô chỉ có mỗi tên cậu.

- Nhà của Trung Đan -

Cậu nằm trên giường và ngủ khá say.
Thậm chí ngủ say đến mức đạp Trung Đan lăn luôn xuống sàn nhà mà ngủ.
Trung Đan thật sự chẳng còn gì để nói
với cậu nữa. Chưa thấy vị khách nào
đến nhà chủ nhà chơi, chủ nhà cho
nằm trên giường ngủ chung. Thế mà
nỡ lòng nào đạp chủ nhà lăn lốc khỏi
giường. Cho chủ nhà ngủ ở dưới sàn.
Quá đáng thật!

- Này thằng kia, mày thức không hay đợi tao đạp một đạp mới chịu xuống? Hay mày muốn tạo bẻ lọi giò mày hả? Ngủ kiểu gì mà mày đạp tao lăn luôn xuống giường.

- Mày phiền quá đi Trung Đan, cho tao ngủ đi mà!

- Mày ngủ chảy ke trên cái gối yêu của
tao rồi! Cái thằng này! Chưa tính mày
ngáy to ơi là to luôn. Tao ngủ mà phải
cầu trời khẩn Phật để tao không bị mất ngủ. Mày biết dạo này tao hay bị mất ngủ không hả thằng kia?

- Mày mất ngủ chứ có phải tao đâu mà tao lo. - nói xong cậu trùm chăn lên ngủ tiếp tập hai.

- Thằng chết tiệt, xuống giường ông ngay lập tức.

Đánh muốn gãy tay mà không hề hấn gì hết trơn. Cũng phải thôi, cái thân to như con trâu như vậy đánh sao lại chứ? Cho cậu nướng khét lẹt luôn, không gọi dậy ăn sáng đâu. Cậu đang ngủ, mơ thấy gì đó mà cứ cười cười vẻ thỏa mãn lắm.

- A, Ái Hân à, em đúng là tuyệt sắc giai nhân á nha! Thân hình chữ S lại nuột
nà nữa... anh muốn "cậu bé" của mình vào thăm "cô bé" của em quá đi!

- Thằng. Biến. Thái.

Trung Đan đứng rình nãy giờ, nghe mấy câu nói mớ đó lập tức thu âm vào điện thoại. Thù này nhất định phải trả.

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ