Chap 3

660 61 1
                                    

Thanh Tuấn đang ngồi đọc báo, bổng dưng nhận được tin nhắn từ mẹ. Anh bấm xem thử.

Thanh Tuấn, chiều nay khoảng 16 giờ chúng ta sẽ đến nhà hàng Dimsum để gặp mặt gia đình Vũ Đức Thiện. Con nhớ đến đúng giờ nhé. Nhà hàng đó gần trường Trung học A đấy!

- Hoàng Khoa, anh ra đây đi em có chuyện muốn nói với anh.

Hoàng Khoa đang ở trong bếp làm món bánh bao có nhân trứng gà. Vì hôm nay trời lạnh, ăn mấy món ấm ấm mới thích. Thanh Tuấn và Hoàng Khoa thường được mọi người gọi là "đạo bánh bao nhân trứng gà ". Cứ trời lạnh là cả hai tự làm bột rồi tự ăn rất ngon. Phần vì lười ra ngoài mua, phần là sợ ngộ độc nên thôi, ở nhà làm cho chắc. Hoàng Khoa đang làm nhân bánh bỗng nghe anh gọi liền rửa tay và ra theo lời anh bảo.

- Gì vậy em? Anh đang làm bánh.

- Mẹ em bảo là chiều nay gặp mặt ba mẹ Vũ Đức Thiện.

- Thì cứ gặp thôi! Em từng nói là cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó mà. Một thằng làm bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi như anh làm sao có thể xen vào chuyện đó được chứ?

- Em sợ tên Đức Thiện đó quá! Lỡ như ba mẹ em và ba mẹ của hắn ra ngoài, chắc hắn sẽ bóp cổ em chết. Hay là kêu mấy tay đô con bóp cổ chết mất. Em không có muốn đâu!

- Nhưng nếu em không đi, ba mẹ em lại mắng nữa. Thôi thì em cứ đi đi, anh nghĩ hắn ta sẽ không dám làm như thế trước mặt nơi đông người đâu.

- Nhà của Vũ Đức Thiện -

Vũ Đức Thiện đang ngồi đọc sách, bỗng ba gọi điện thoại đến cho cậu.
Cậu nghe thế bắt máy.

- Alo, ba gọi con có việc gì thế ạ?

- Chiều nay, cỡ 15:30 con sang nhà ba mẹ. Chở ba mẹ qua chỗ Dimsum gần Trung học A.

- Vâng.

Cậu nghe xong tắt máy. Sau đó xem mấy giờ 15:20 rồi, 10 phút nữa sang nhà ba mẹ cậu, rồi chở ba mẹ cậu sang nhà hàng Dimsum. Cậu nghĩ chắc là gặp bạn bè lâu năm không gặp. Hoặc cũng có thể gặp đối tác. Nhưng cũng có phương án là đi xem mắt. Cậu dựa hắn ra phía sau ghế, tay vò tóc rối.

- Cuối cùng cũng phải gặp mặt Nguyễn Thanh Tuấn rồi!

16:00

Anh ngồi ở trong phòng mà tim cứ đập thình thịch thình thịch. Anh hy vọng là cậu sẽ không làm gì mình. Anh không hiểu sao trong đầu mình lại có những ý nghĩ đen tối đến thế. Anh nghe tiếng ba mẹ mình chào đón ai ở ngoài. Chắc chắn là ba mẹ của cậu. Anh đổ mồ hôi còn nhiều hơn nữa, tay nắm chặt cái quần tây hơn nữa. Anh ngồi cúi mặt, môi run run.

- Con trai tôi đang đợi ở trong.

- Tôi rất muốn gặp mặt Thanh Tuấn đã lâu rồi tôi chưa thấy nó. - mẹ của cậu nói.

Cánh cửa mở ra. Anh ngước lên nhìn. Là ba mẹ anh, đằng sau chắc chắn là ba mẹ của Vũ Đức Thiện và đương nhiên cũng sẽ có cậu đi cùng. Anh liền đứng lên, cúi chào lễ phép. Anh có
ngước lên xem khuôn mặt của cậu. Chỉ nghe nói thôi, chứ chưa bao giờ biết mặt của cậu ra sao. Ai cũng bảo là đẹp trai cả, chưa tính lại tài giỏi. Anh thấy được một chút qua cái mái tóc lưa thưa màu đen của mình. Thấy được một bộ vest đen, thấy cà vạt, mặt mũi, tóc tai thì không thấy rõ.

Cả sáu người ngồi xuống bàn, cùng nhau ăn uống và trao đổi với nhau. Họ quyết định ngày nào tổ chức hôn lễ cho hai bên. Anh thì vẫn cứ cúi mặt, ăn hết đồ ăn trong chén rồi gắp những món khác. Nhưng anh nhai rất chậm, cứ như món ăn này có độc ấy. Ba mẹ cả hai bảo là đi ra ngoài một chút. Thực ra là muốn cho cả hai làm quen. Anh không muốn ba mẹ đi. Nắm lấy tay mẹ mình ngồi cạnh. Anh sợ cậu sẽ làm gì mình mất. Mẹ cậu bảo không sao để làm cho anh đỡ lo lắng hơn.
Ba mẹ cả hai đã ra ngoài. Thanh Tuấn vẫn cứ ngồi ăn, cậu thì buông đũa xuống, xem anh sẽ làm gì cậu. Nhưng hình như chỉ có ăn mà thôi, ngoài ra không còn việc gì khác nữa.

- Tôi nghe ít nhiều người nói rằng anh là trai bao đúng chứ?

- *gật*

- Tôi là một tay kinh doanh bất động sản được nhiều người ganh ghét, chắc anh cũng biết nhỉ? Mà tôi không muốn mang danh nghĩa là lấy vợ từng là đứa nằm trên giường cho mấy thằng kia đem cái của quý của họ rồi sau đó thoả mãn. Nếu như tôi và anh lấy nhau, anh sẽ lựa chọn nghề nào?

- Tôi đã đi xin việc làm ở một công ty. Ở đó mức lương cũng kha khá.

- Ra là lựa chọn làm nhân viên văn
phòng sao? Mà nãy giờ tôi thấy anh bất lịch sự quá đó! Nói chuyện mà không ngẩng mặt lên. Khinh thường tôi đấy à?

Cậu lấy tay nâng khuôn mặt anh lên. Cả hai bắt gặp ánh mắt của nhau. Bây giờ anh mới thấy được khuôn mặt của cậu. Tóc nhuộm vàng được chải chuốt rất gọn gàng. Đôi mắt một mí, sống mũi cao, đôi môi dày và làn da mật ong. Bỗng dưng Đức Thiện cười một nụ cười tươi.

- Đúng là trai bao có khác. Môi hồng,
da trắng, mắt to như nai con ngơ ngác
đang lạc giữa khu rừng rộng lớn, không biết đồng loại mình ở đâu.
Nhưng anh đừng hòng dùng đôi mắt
nai ngơ ngác đó để khiến tôi chịu chia
tay Lương Ái Hân. Tôi chỉ lấy anh để
khiến ba mẹ tôi vui lòng mà thôi. Nếu
như anh dám bép xép chuyện tôi vẫn
chưa quên cô ta, thì tôi sẽ móc mắt anh đấy!

Mặt anh bắt đầu ngấn nước. Môi run lên. Nói xong, cậu cầm áo khoác rồi bỏ đi. Anh ngồi đó một hồi sau rồi cũng ra về. Lúc lên xe ngồi, những lời nói ấy không ngừng vang vọng bên tai.

Nếu như anh dám bép xép chuyện tôi vẫn chưa quên cô ta, thì tôi sẽ móc mắt anh đấy!

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ