Chap 5

620 50 3
                                    

Thanh Tuấn bước ra khỏi phòng ngủ. Anh thấy Hoàng Khoa tựa như trời trồng, thấy tay hắn siết chặt lại, cổ họng nghẹn lại. Hắn không nói gì, đấm một phát thật mạnh xuống mặt bàn khiến tay hắn chảy máu.

- Thằng chó! Tao không ngờ... mày lại...

Hắn lập tức đứng lên, mặc cái áo khoác và bước ra ngoài. Anh lo cho Hoàng Khoa quá, tay chảy máu thế mà lại không băng bó vết thương gì hết cả. Bỗng nhận được tin nhắn từ mẹ.

Chiều nay chúng ta sẽ đi thử quần áo để chuẩn bị cho đám cưới của con. Con cứ đến nhà ba mẹ đi, ba sẽ lấy xe của nhà mình chở chúng ta đến đó.

- Thử quần áo để chuẩn bị đám cưới sao ? Khoan đã, không phải chứ? Mình... vẫn chưa có ý định gì cả mà?

Anh bắt đầu thở dài. Tay đặt lên trán, cảm thấy xung quanh mình có quá nhiều việc khiến bản thân chỉ muốn
lãng quên mà thôi.

Nếu như anh dám bép xép chuyện tôi qua lại với cô ta, tôi sẽ móc mặt anh đấy!

- Lời nói ấy... thực sự nó đã ăn sâu vào não mình rồi ư? Mình nên nghĩ đến
chuyện khác xem sao. - anh bắt đầu suy nghĩ chuyện khác.

Bàn tay của Hoàng Khoa ban nảy mình thấy bị thương khá nặng. Hình như anh ấy còn chửi thầm nữa thì phải. Nhưng không biết là gì nữa. Nhưng tại sao... không băng lại vết thương rồi hẳn đi đi chứ?

- Ai da, mình lại nghĩ đến chuyện không muốn nghĩ nữa. Mình còn chuyện để suy nghĩ mà, phải không?

Ngồi xuống cái sofa, tay xoa đầu. Nghĩ đến một chuyện khác.

Chưa gì đã đến ngày cưới nhanh thế sao? Mình vẫn chưa có gì sâu sắc với cậu ta cả. Vả lại cậu ta vẫn còn vương vấn cô ấy kia mà. Làm sao có thể đám cưới ngay chứ?

- Không lẽ hết chuyện để mình nghĩ rồi sao?

Chung quy bây giờ trong đầu anh chỉ còn mỗi ba câu chuyện đó. Thanh Tuấn đặt lưng xuống. Lại suy nghĩ viễn vông, lung tung đi đâu nữa rồi.

- Tại nhà của Đức Thiện -

Cậu và ba anh đang tranh luận khá gay gắt. Chẳng qua là ba cậu bảo chiều nay cậu sẽ đi thử quần áo cho đám cưới. Cậu cảm thấy giới hạn chịu đựng của mình đã đến đỉnh điểm, nên đã to tiếng với ba của mình.

- Đức Thiện, con nghe lời ba con đi! - mẹ cậu bảo, bà rất sợ cảnh gia đình lục đục nội bộ.

- Mẹ, con... con không thể nào lấy một
thằng con trai mà đi làm trai bao được.

- Vậy con nhỏ họ Lương đã giúp ích được gì cho nhà ta hả? Nó chỉ báo hại, bắt mày lấy tiền để nó chơi cổ phiếu. Mày biết mày đã ói ra bao nhiêu tiền cho cái con đó không? Cũng gần mấy tỷ đấy! - ba cậu nói, mắt ông trừng lên trông đáng sợ.

- Nhưng cô ta nằm trong giới cổ phiếu, con thân là bạn trai thì chí ít cũng phải giúp chứ?

- Đúng mày nói đúng. Cũng có mấy thằng từng là nạn nhân của việc đầu tư tiền cổ phiếu cho nó, bây giờ nghèo rớt mồng tơi. Đôi khi có thằng còn ngu dại hơn, đi mượn mấy tay xã hội đen cũng mấy trăm triệu, rồi rốt cuộc bị xã hội đen nó bắt trả, trả không nổi rốt cuộc chết ngắt luôn. Tao chỉ nói mày nghe vậy thôi.

Đức Thiện không tin được ba cậu lại lôi cái chuyện cũ xì ấy. Tại vì hắn ta không đủ sức chơi, thế mà ra gió làm chi cho xã hội đen nó làm đến nổi chết. Nếu không đủ thì đừng có mà ra gió. Chơi thì phải chơi cho tới, thế nó mới đã.

Về phần ba cậu, ông rất muốn Thanh Tuấn về làm dâu. Vì lúc ông mới mở công ty, không đủ vốn nên ông rất lo. Nhưng may mắn là ba của Thanh Tuấn là bạn bè chí cốt của ông, đã cùng ông xây dựng công ty này. Ông bảo có ngày ông sẽ trả công. Là sẽ cho anh làm một nhân viên trong công ty ông sau này, rồi quyết định Đức Thiện cưới Thanh Tuấn nếu như hai đứa đã lớn. Và khi hay chuyện Thanh Tuấn lớn lên, ông cho người tìm anh nhưng không hề thấy tung tích. Ông muốn đền ơn bằng cách cho anh làm việc ở công ty. Nhưng không biết mặt anh khi lớn lên ra sao. Nên ông sợ rằng sẽ không thực hiện được lời nói năm xưa của mình. Nếu làm không được thì nhục nhã lắm.

Nhưng bỗng dưng có người bảo rằng đã biết rằng anh làm việc trong quán bar. Và ông đã cho những người đó giả làm những tay dân chơi, bảo anh làm việc ở công ty ông, sẽ kiếm được bộn tiền. Và thế là anh xin thử việc, nhưng anh không hiểu sao tay thư kí lại nhận anh vào làm trong khi thực lực của anh khá kém.

Đáng lẽ lần đó, ông đã gặp mặt anh ở lần thử việc, nhưng hôm đó lại phải đi khám bệnh nên không gặp được. Ông đã dặn với thư kí dù là anh có tệ cỡ nào cũng phải nhận, ông bảo sẽ chỉ cho anh để anh làm tốt hơn. Vì ông không muốn để mất đứa con dâu tương lai của nhà ông.

Và lần gặp mặt ở nhà hàng, ông thấy anh là một người rụt rè, nên ông nghĩ đứa con trai của mình nên bảo vệ anh càng nhiều càng tốt.

Nhưng thằng con trai của ông chỉ chịu lấy Ái Hân mà thôi. Nhưng cô ta đã không ít lần khiến ông lên cơn đau tim. Nói cỡ nào cậu cũng không tin.

- Tại nhà hàng -

- Tôi cảm thấy có lỗi với anh quá! Đến tận bây giờ mới nhận con anh vào làm việc.

- Thằng bé này nó nhút nhát lắm! Ai bắt nạt nó là nó không nói ai nghe, chỉ biết trốn một góc mà khóc lóc. Tôi hi vọng con trai anh sẽ bảo vệ được thằng bé. Tôi dù sao cũng tuổi già, đôi khi chết khi nào cũng không hay nữa. Tôi muốn mình được thấy con trai hạnh phúc bên Vũ Đức Thiện, rồi công việc ổn định, có thể tôi mới yên tâm qua đời.

Nhớ lại đến đó, ông bỗng thấy có cái gì
đó ấm ấm rơi xuống khuôn mặt mình.

[RhymTee/Chuyển Ver] Từ Hận Thành YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ