Chương 9

1.2K 77 3
                                    


Tôi bò lên chiếc sofa dài mà Lam Sơn từng nằm, đút táo cho A Thủy.

Bởi vì tôi dị ứng với táo, thế nên chỉ có thể cẩn thận cầm lấy cuống táo vứt lên cái đầu chú chó Samoyed màu trắng kia, được cái A Thủy phản xạ nhanh, mở miệng cái cắn phát luôn.

Tôi cảm thấy tôi như cái bà phù thủy trong bộ phim công chúa Bạch Tuyết của Disney phiên bản năm 1937. Lúc bà ta vớt quả táo từ trong lò thuốc ra, cũng kiểu tay hoa lan mà cầm lấy cuống táo, đúng chất có tật giật mình.

Chúng tôi cuối cùng cũng không bước vào cửa tiệm thú cưng đó, vì Lam Sơn cho rằng thay vì mua mới, không bằng nhận nuôi lấy một con, còn có thể giúp người ta giải quyết phiền não, thật tốt. Tôi nghe xong, hợp lý, lại cảm thấy Lam Sơn thật tốt bụng, tình yêu đối với Lam Sơn lại tăng lên hàng triệu điểm.

Lúc đặt tên Lam Sơn gợi ý ra rất nhiều cái, A Giang A Hà A Hải A Xuyên, tôi ngu luôn rồi, hỏi sao lại phải liên quan đến nước, con chó này mệnh định thiếu nước sao? Lam Sơn bị tôi chọc cười, nói nếu không có nước, em làm sao thừa Châu hướng Sơn hãng (chèo thuyền đến chân núi) được.

Tôi xỉu. Lam Sơn là ăn lãng mạn mà lớn sao.

Chị ấy tự mình đắn đo một lúc, nói Hải (biển) thì lớn quá, chị ấy chị là một ngọn núi nhỏ, không được gần biển. Tôi khoa trương hỏi lại chị gái chị nhỏ sao? Lam Sơn nói em đi ra chỗ khác, đừng ở đây giở trò lưu manh với tôi.

Chị ấy thật sự nghiêm túc, từng cái tên nghĩ ra đều được long trọng phân tích chỗ nào không tốt, tôi thề lúc tôi thi đại học môn toán cũng không nghiêm túc đến vậy. Tôi ngồi dậy nghe chị ấy chầm chậm nói, sau đó chen miệng vào, nói kêu A Lang đi, chị ấy hỏi tại sao, tôi nói em đến được với chị đều nhờ tâm tư lay động.

Lần này tôi vuốt đúng đuôi ngựa rồi, Lam Sơn cười khanh khách, nhưng vẫn không đồng ý, nói A Lang nghe không hay.

Chúng tôi cuối cùng quyết định gọi con cún này là A Thủy, bởi vì lúc đó Lam Sơn nghĩ đủ mệt rồi. Lúc tôi nói ra cái tên này chị ấy còn thắc mắc, Thủy này là khe suối hay sông chảy hay là biển lớn đây?

Tôi nói đều phải, chị tạo cho em một ống nước ngầm, em đều có thể lội ngược dòng đến với chị.

Tôi đem lãng mạn mà Lam Sơn tặng tôi tặng lại cho chị ấy.

Tính đến hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Lam Sơn đi công tác rồi, chị ấy bận thật, tin nhắn mà sáng ra mở mắt cái là tôi nhắn cho chị ấy mãi đến trưa chị ấy mới trả lời, tôi hỏi tiếp chị sao lại bận như vậy, không có cả thời gian để trả lời tin nhắn của em. Đến mười giờ tối Lam Sơn mới trả lời tin nhắn của tôi nói, giờ giấc chênh lệch.

Tôi giận dỗi, tôi nói chị xem em là đồ ngốc sao, chúng ta cách nhau có một múi giờ, em đứng bên này đại dương rống tên chị một tiếng chị cũng nghe được đấy. Tôi thật sự bị Lam Sơn làm cho tức chết rồi. Lam Sơn không trả lời tin nhắn cũng không gọi điện, một giây trước khi tim tôi tan nát chị ấy yêu cầu gọi video tới, sau khi tôi nhận cuộc gọi nhìn thấy chị ấy ngồi đó cười gần một phút, cũng hết giận rồi, chỉ còn chút uất ức.

[Sơ Đảo] ThiêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ