Chuyện tốt nối đuôi mà đến, vào ngày thứ ba sau khi tôi và Thường Lạc gặp nhau, trung tâm bất động sản liên lạc với tôi nói là đã tìm được căn hộ mới phù hợp. Sau hai ngày cuối tuần, tôi chính thức xách túi vào ở.Tôi mời một số bạn bè đến ăn cơm, nam nữ thân hay hơi thân đầy đủ hết, tăng nhân khí cho căn phòng. Một đám người ở cạnh nhau thì làm gì yên ắng nổi, tôi ngồi giữa mọi người uống đến phấn khích, mặt đỏ bừng cả lên, ngước đầu nhìn đèn nhà bếp... Tôi nghe theo ý kiến của Lục Tinh Gia, đèn ở phòng bếp phải màu vàng ấm áp, như thế này thì lúc ăn cơm mới không cô đơn.
Anh ta thông thạo tất cả các kỹ năng sống chung với cô đơn, tôi kính phục rồi.
Ngước đầu lên lờ mờ là lờ mờ say bí tỉ. Tôi cảm thấy máu huyết sôi trào, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Mắc cái ngày hôm sau là thứ hai, mọi người không thể thả lỏng quá, uống đến gần sáng thì ai về nhà nấy. Ai không uống rượu thì lái xe đưa người khác về, ai uống thì tìm người đưa về hoặc là đặt dịch vụ trên mạng, tôi với tư cách là một chủ nhà cực kỳ thoải mái ngồi nhìn những yêu ma quái quỷ rời đi với đủ loại ma lực thần thông, cuối cùng mặc quần dài giẫm lên đôi dép tông tiễn Thu Lịch xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Dạo gần đây Thu Lịch mắc một số vấn đề về gan, tối nay không đụng đến rượu. Tôi đi ra thang máy, chia cho anh ta một điếu thuốc, dựa vào trên cửa, sảng khoái mà hút.
Anh ta hỏi tôi dạo này có bận không, tôi nói ừ, sau đó anh ta đọc một số đối tác, gật đầu: "Đều là những tên tuổi lớn, xem ra thiếu công ty nhà Lam Sơn cũng không phải là không làm ăn được gì."
Tôi thản nhiên cười: Người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn.
Hút xong điếu thuốc Thu Lịch phải đi rồi, anh ta vỗ vỗ vai tôi nói cô phải sống tốt đấy, tôi không đấu khẩu với anh ta, chỉ nói anh về đi. Tôi nhìn đèn xe anh ta tan biến khỏi tầm mắt, quay người đi vào thang máy, về phòng thu dọn tàn cục.
Tôi. mẹ nó chứ, mười mấy người mười mấy cái bát đĩa, rửa đến ông đây ngất xỉu mới hết.
Tôi đã rất lâu chưa từng rửa nhiều bát đến vậy, người nấu ăn chỉ hưởng thụ cảm giác được xuống bếp thôi, thế nên lúc tôi và Lam Sơn ở bên nhau đều là chị ấy rửa bát. Nhưng Lam Sơn cũng lười, chúng tôi từng vì điều này mà xích mích nhỏ, kết cục là tôi bỏ tiền mua máy rửa bát.
Tôi tê dại rửa từng cái bát một, nhớ ra có người hỏi tại sao ngâm nước lâu thì tay chân nhăn nheo còn các bộ phận khác lại không, nguyên nhân là vì da nhăn sẽ tăng sức đề kháng, tiện bề mưu sinh, những bộ phận khác thì không cần thiết phải nhăn nữa, dù sao cũng chẳng có ai lăn lội dưới đất mà kiếm ăn cả.
Tôi nghĩ cũng đúng, con người là một loài sinh vật xu lợi tỵ hại như vậy, mỗi một người tiến hoá đều dứt khoát quyết liệt. Vậy tôi rõ ràng là một sản phẩm lỗi trong loại hàng này, bởi vì tôi chỉ vì một chuyện rửa bát đau khổ nhỏ nhoi thế này thôi, đã nhớ đến Lam Sơn mà tôi dễ dàng quên đi.
Kể ra cũng lạ, tối hôm chia tay đó tôi không gào thét khóc lớn, tôi dùng cách làm việc không ngừng để lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của mình. Những lúc không thể không nhớ đến chị ấy chỉ cảm thấy tiếc nuối cùng bi thương, nhưng lại ở một đêm như thế này, bởi vì chuyện rửa bát hoặc là tôi tiêu hết hơn vạn tệ mua máy rửa bát nhưng không thể mang đi nên cực kỳ tủi thân, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
![](https://img.wattpad.com/cover/278251540-288-k387994.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Sơ Đảo] Thiêu
LosoweTên truyện: Thiêu. Tác giả: Sơ Đảo Người dịch: An Lam Số chương: 54 chương chính văn + 2 chương ngoại truyện. Thể loại: Bách hợp, hiện đại, giới giải trí, ngược tâm, SE. Tình trạng: Hoàn chính văn. Nhân vật chính: Người mẫu Lam Sơn x Nhiếp ảnh gia T...