18

3.2K 220 4
                                    

" Anh nhắc lần này là lần cuối "

" Dạ "

" Em cho dù có giận anh hay vì bất kì lý do gì cũng không gọi anh bằng cậu có nghe không? Em như vậy là không ngoan có biết không? "

" Dạ "

" Lần sau còn nói nữa anh đè em ra hôn cho biết "

Giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh tỏ vẻ hối lỗi, vì đau nên không thể nhoài người đến gần anh, em mếu máo đưa hai tay nũng nịu đòi anh ôm, anh trước có giận đến mấy sau liền dịu lại mà đến gần ôm người nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng xoa lấy mớ tóc mềm thủ thỉ ' anh thương bé lắm, bé đừng giận anh'.

" Anh sau này đừng lạnh nhạt với em, có vì gì đi nữa cũng đừng lạnh nhạt với em, em rất sợ cảm giác khi đôi mắt anh lạnh lùng nhìn em như vậy, em không chịu được đâu "

" Được, anh hứa, sẽ không có lần nào nữa, ngoan, em ngủ thêm một chút nữa đi "

" Anh đừng đi đâu hết, ở đây với Mẫn "

" Được, không đi, anh không đi "

Mèo con nũng nịu nắm lấy tay anh rồi mới chịu lim dim chìm vào giấc ngủ, anh nhìn cái miệng chu chu nay đã nhợt nhạt đi đôi phần lòng dâng một cỗ xót xa, công sứa anh chăm bẵm mấy nay thành công cóc cả rồi vì thể trạng em khó mập nhưng dễ ốm anh lại càng phải chăm sóc nhiều hơn, đúng là hai người sinh ra để dành cho nhau. Một người nhu hòa, dịu dàng một người nóng vội nhưng lại thông minh, cứ như hai mảnh ghép khớp đến từng chi tiết.

Anh gần một tháng này cứ thế đi đi về về ở nhà rồi lại lên bệnh viện với em mọi người đều đến thăm hết cả, nhưng cứ hể ai muốn chăm em liền không có cơ hội, Chung Quốc như trở thành gà mẹ hiếu chiến có là ai cũng đều không cho chăm em. Một mình anh tự tay lo tất cả, từ việc ăn uống đến tắm rửa. Nhưng thời gian quay lại trường cũng đã đến, hôm nay em cũng được xuất viện trở về nhà, mọi thứ đã ổn thỏa hết cả, từ hành lý tập sách của anh cho đến cả lễ đính hôn của hai người. Cậu cả Trân và Nam Tuấn sau khi hôn lễ thật sự diễn ra xong liền đi hưởng tuần trăng mật đến nay cũng chịu trở về kèm theo là một bảo bối nhỏ ở trong bụng. Nam Tuấn quả là đánh nhanh rút gọn ông bà Tuấn mừng khôn tả hai người sắp có cháu bồng rồi.

Cuối tuần này là cậu út Chung Quốc sẽ lên trường học lại, tận tám tháng mới học xong anh còn dặn bé Mẫn là hôm tốt nghiệp phải lên trường xem anh tốt nghiệp nữa. Nhưng ngày mai mới là quan trọng đối với cả hai sẽ là lễ đính hôn mà cả hai cùng mong ngóng. Em muốn làm đơn giản nên chỉ mong người trong nhà cũng các anh chị là đủ. Thế là bà đồng ý nhưng trang trí lại không hề đơn giản chút nào, khăn trải bàn là một màu đỏ hơi nhạt cùng chữ hỉ đan xe với chùm đào hồng, mỗi bàn là một bình hoa nhỏ một nhánh hoa lan bông nhỏ và một nhánh hồng đỏ tươi, đèn treo ngoài vườn nhỏ li ti khi xanh khi hồng khi lại đỏ rồi vàng trông cực kì đẹp mắt, và cậu út muốn tổ chức vào ban đêm cho thêm phần lãng mạn nên bà liền chiều theo ý anh.

Thế là cậu cả và cậu hai lại đòi thêm một cái sân khấu, lần trước đám cưới của cậu hai thì em lại nằm viện nên chưa biết hai người đã quẩy cỡ nào, hát inh ỏi tới mức cậu hai Tuấn phải kéo vợ xuống mới chịu ngưng quản gia đã quá nhiều việc chưa giải quyết cũng phải bỏ ngang lên túm cái con mèo say xỉn của mình xuống thì dàn nhạc mới chịu lặng im cho bà con xung quanh ngủ.

CẬU ÚT ƠI!!!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ