" Dạ chào cô "
"Ờ Chung Quốc hả con "
" Dạ "
" Đúng ra là không cho nó về đâu đó "
" Con cảm ơn cô đã chăm sóc em ấy mấy tháng qua nhà con sẽ...."
" Không cần quà cáp chi đâu mi ơi chừng nào em nó sanh nhợ báo cô một tiếng là được. Còn nữa không để có lần sau không ta bắt nó đi luôn ta biết nhà rồi nhá "
" Dạ con hứa không có lần sau "
Hai người nán lại đến chiều em bịn rịn một buổi mới thưa cô rồi anh đưa em về trời chiều đỡ nắng gắt hơn mới dám để em ra xe về ông bà đã chờ em sẵn ở xe trước bà khóc đỏ hoe cả mắt nhanh đến ôm em vào lòng nỉ non xin lỗi ông Tuấn hiếm khi biểu cảm ra mặt cũng cười hiền đến xoa xoa vai em con Nhái thì khỏi phải nói lăng căng chăm lo từ lúc ở trên xe tới lúc về Chung Quốc biết em không thể mới đó đã tiếp nhận anh đành ngậm ngùi ngồi ghế trước đôi mắt vẫn dõi theo em phía sau.
Nhái dìu em vào phòng liền lui ra lo đồ đạc nước nôi cho em tắm rửa Chí Mẫn đỡ bụng nhìn xung quanh căn phòng chỉ mới rời có sáu tháng chứ mấy mà em cứ ngỡ đã rất lâu rồi mọi thứ đều như cũ không gì thay đổi phía sau lưng chợt có hơi ấm ấp ủ Trí Mẫn có chút cứng người bàn tay nhẹ đạt lên bụng căng tròn một trận quẫy nhẹ cũng đủ biết cha con anh tâm linh tương thông đến mức nào Chung Quốc mừng muốn nhảy cẩn nhưng vẫn ngập ngừng hồi lâu mới mạnh dạng ôm em và con chặt hơn. Cảm giác này đã lâu không cùng nhau trải qua cả hai có chút cứng nhắc.
" Mẫn.....anh "
" Em không còn nhớ chuyện gì cả chỉ là có chút không quen anh...anh đợi một chút thôi đến khi em....."
" Được anh đợi được chứ chỉ cần không làm em khó chịu là được bao lâu anh cũng chờ. Nhưng em hãy để anh chăm sóc em với con có được không? "
" Được nó là con anh mà "
Trí Mẫn không mặn không nhạt nói khẽ em bây giờ càng ngày càng nhỏ nhẹ cứ như đang trở về những lúc mới ở nhà này. Anh không phải ngu ngơ mà không nhìn thấy nhưng biết phải làm sao lỗi lầm này là anh gây nên chỉ cần e chịu quay về đối với anh là một sự xoa dịu sau bao nhiêu chuyện rồi.
" Em cũng là vợ anh mà!! "
" Em....."
" Hãy từ từ chậm rãi thôi nhưng hứa với anh là mở lòng lại với anh, anh luôn ở đây cùng em với các con mà "
Trí Mẫn chỉ cười vì chẳng biết nói gì nữa nhưng sao lại nói là các con mình có bảo là mang thai đôi bao giờ mà biết. Chung Quốc nới lỏng vòng tay quay người em sang nhìn một chút anh biết ngay gương mặt mở to đôi mắt chu môi ngơ ngác đáng yêu sẽ hiện ra ngay quả nhiên là thế bẹo má nhẹ một cái lại hôn vào mũi một cái anh cười khì. Đáng yêu không ai bằng Mẫn nhà anh đâu. Em tuy ngại nhưng do bản năng được âu yếm liền ngại ngùng mặt đỏ thôi thì chẳng nói quen thói cả lưng đều dựa vào lồng ngực ấm áp của chồng.
Quen thói mà em nghĩ lại là niềm hạnh phúc của người còn lại Chung Quốc sướng rơn thấy thế liền xấn đến hôn chụt vào môi đến lúc em cả mặt không còn chỗ để đỏ mới cạ mũi vào tóc mềm thủ thỉ.

BẠN ĐANG ĐỌC
CẬU ÚT ƠI!!!!!
Romance" Mẫn " " Dạ " " Em có thương anh không ? " ".............." KHÔNG ĐƯỢC MANG FIC ĐI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP.