CHAPTER 54.

439 32 4
                                    

Hansol lúc này cũng chật vật giữ vững lý trí của mình sau khi trúng lời nguyền rủa cổ xưa ấy. Cậu đã quá sơ xuất chỉ chăm chăm kéo dài thời gian để bà Hong và những người còn lại vô hiệu hóa đám xác sống cùng đám tượng to lớn mà không kịp tránh khỏi khi Jinsuk ra tay.

Lời nguyền cổ xưa Jinsuk sử dụng như muốn nuốt chửng lấy linh hồn Hansol ngay khoảnh khắc nó dội vào người cậu. Toàn thân vô lực đến nỗi cử động một ngón tay cũng khó khăn, mọi người đang trong thế tấn công thấy vậy ngừng lại càng bất lợi hơn. Jinsuk chứng kiến toàn bộ nở nụ cười đắc ý, đôi mắt hắn không giấu nổi sự thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn lại vì đau đớn mỗi lúc càng thẩm thấu vào linh hồn Hansol.

Như một con giã thú máu lạnh đang thưởng thức nỗi đau của con người phải gánh chịu, mặc kệ đó là đứa con cùng huyết thống của hắn.

Mọi thứ đều dần mất kiểm soát, mọi người sức cùng lực liệt cố gắng chống đỡ nhưng tình hình ngày một xấu đi. Đám xác sống và đám tượng kia cứ đánh chúng thì chúng lại hồi phục, như dòng thời gian đang quay ngược vậy, như một vòng tròn không ngừng quay đều lặp lại tất cả, đạp đổ mọi nỗ lực.

Mọi người khẩn trương bao nhiêu thì Hansol lại lo lắng cho Seungkwan nhiều hơn. Seungkwan mới tiếp nhận việc biến đổi thể lực yếu rất khó giữ được tỉnh táo đấu tranh với lời nguyền cổ xưa nên cậu không thể ngừng kiên cường được. Lời nguyền này cũng có cách để phá vỡ, chỉ cần không buông xuôi bạn đời, lời nguyền sẽ tan biến. Tuy nhiên,người trúng lời nguyền không thể tránh khỏi việc bị kéo vào ảo cảnh khứ hồi. Đó có thể là một khoảng khắc tốt đẹp người đó luôn muốn nhớ mãi, hoặc là một quãng thời gian tăm tối chết chìm trong dằn vặt và đau khổ tột cùng mà người đó luôn khóa chặt nó thật sâu, thật sâu,...

"Wonwoo, nếu không thể thoát khỏi ảo cảnh đó thì sao? ". Jisoo ngập ngừng hỏi, miệng lưỡi như bị ứ đọng khó khăn thốt lên. Anh luôn coi Seungkwan là đứa em trai hay thích bông đùa, hay cười hay nói thế mà hiện giờ cậu bé chỉ thoi thóp nằm trên nền đá lạnh lẽo, răng cắn chặt môi, gương mặt bệch bạc, hai hàng lông mày nhíu chặt bởi cơn đau người bình thường khỏe mạnh cũng không thấu nổi.

Wonwoo nhìn Jisoo một lúc, sau đấy rời mắt khỏi khuôn mặt xót xa ấy, trả lời:

"Nếu cậu bé không vượt qua, kết cục chỉ có thể là tan biến mãi mãi, bạn đời vẫn sống nhưng sớm muộn linh hồn cũng sẽ tan biến không đầu thai, không gắn kết thêm một lần nào nữa".

Một kết cục bi thảm làm sao! Jisoo cảm thán, đôi mắt nai tự bao giờ đã cay xè. Anh và Seokmin hiểu cảm giác đó rõ ràng nhất, một nửa kia của mình biến mất đồng nghĩa với sự gắn kết giữa hai người đã chỉ còn một nửa. Sự nửa vời ấy mang lại cảm giác cô đơn, lạc lõng, khát vọng được chết sẽ mãi đeo bám, xâm chiếm toàn bộ cung bậc cảm xúc, khiến tinh thần căng thẳng mệt mỏi theo thời gian bạn đời Ma cà rồng xa cách họ.

Rất ít Ma cà rồng có thể chờ đợi ngày bạn đời mình mong nhờ từng ngày, từng giây, từng phút trở về bên họ. Họ sẽ chấp nhận chấm dứt cuộc đời bất tử, chấp nhận linh hồn sẽ mãi lang thang ở một nơi vô định nào đó không phải trên thế giới này,.... Chình vì quá nhung nhớ, họ đành kết thúc mạng sống, kết thúc hi vọng xa vời, kết thúc nỗi chờ mong bao năm tháng; kết thúc tất thảy là điều duy nhất giải phóng nỗi thương nhớ của họ.

「SeokSoo | Blood.」Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ