Chap 40: Tâm bệnh

448 45 0
                                    

Trịnh Đan Ny

Tôi biết cô không muốn gặp lại hay nói chuyện với tôi sau tất cả những chuyện vừa xảy ra. Cô hận tôi, tôi cũng không xin tha thứ, vì tôi không hối hận.

Tôi viết bức thư này cho cô, chính bản thân tôi cũng không hiểu mục đích của mình là gì, chỉ biết tôi muốn viết cho cô một cái gì đó. Cô hãy cứ cho là tôi sẽ giúp cô làm sáng tỏ một số chuyện, vì cuối cùng, tôi cũng đã đạt được cái mình muốn, tôi không còn gì phải giấu và lừa dối cô nữa.

Đan Ny, những gì tôi nói với cô ngày chúng ta gặp nhau, tất cả đều là thật, ngoại trừ việc Trần Kha muốn rời xa cô. Trần Kha chưa bao giờ muốn rời xa cô, dù chỉ một ngày. Dù tôi không hiểu, nhưng tôi biết Trần Kha, có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả để ở bên cô.
Đó là lý do vì sao, tôi lại càng muốn em ấy thuộc về mình, vì tôi không thể chấp nhận sự thật, có một ngày Trần Kha sẽ vì người khác mà trở nên như vậy, và cuối cùng cô cũng xuất hiện. Vì muốn có được Trần Kha, tôi đã ngày ngày theo dõi cô. Và cái ngày cô hẹn gặp Nhuận Tích, tôi đã ra tay. Phải, chính tôi là người đã bỏ thuốc vào rượu của hai người trong quán bar, cũng chính tôi là người đã điều khiển chiếc taxi đưa cô và anh ta đến khách sạn trong trạng thái như vậy, chính tôi đã sắp đặt tất cả.

Nói đến đây, có lẽ cô không còn muốn đọc thư của tôi nữa, nhưng cô cần biết, tôi cũng là phụ nữ, và tôi cũng hiểu cảm giác bản thân dơ bẩn sẽ như thế nào, tôi không nhẫn tâm đến mức để cô phải chịu điều đấy. Vậy nên Đan Ny, cô đã hiểu ý tôi rồi phải không? Đêm đấy, cô và bạn cô, hoàn toàn trong sạch. Tôi nghĩ, chỉ cần giải thích như vậy là đủ rồi.

Tại sao đến lúc này tôi mới nói cho cô, hẳn là đã quá muộn đối với cô và Trần Kha, nhưng đó chính là mục đích của tôi. Cho đến cuối cùng, tôi vẫn là không từ bỏ mọi cách để ngăn Trần Kha trở về bên cô, ngay cả lúc này.

Khi cô nhận được thư, cũng chính là ngày cưới của tôi và Trần Kha. Sau hôm nay, Trần Kha sẽ có cuộc sống mới. Tôi biết viết những điều này, có thể sẽ khiến cô hận tôi tận xương tủy, nhưng tôi đã nói, không hối tiếc. Đan Ny, tôi ghen tỵ với cô, vì những gì đã mất, cô có thể từ bỏ, không giữ lại chúng, nhưng chúng vẫn luôn thuộc về cô. Còn tôi, những gì tôi đã mất, tôi cố gắng giành lại, cuối cùng chúng cũng không thể trọn vẹn thuộc về tôi...

Lâm Gia Bội.

Đan Ny chầm chậm nhắm mắt lại, nhưng những giọt lệ tựa châu chan, lại tuôn rơi, nhưng không thể khóc thành tiếng. Nỗi đau từ sâu trong tim cứ chậm rãi, như con sâu đục khoét trái tim nàng. Cuối cùng, tất cả cũng chỉ gói gọn trong hai chữ: hiểu lầm.
Nhưng biết để làm gì? Thà đừng biết, thà cứ mang trong mình tội không thể tha thứ, còn hơn biết được sự thật, để càng thêm hối tiếc.

Lâm Gia Bội, đến cuối cùng, có được thân xác của người ấy, nhưng tâm hồn thì không bao giờ tìm lại được.
Nàng, có được trái tim của người ấy, nhưng để làm gì, khi giờ bên nàng, chỉ còn lại những kỉ niệm của ngày xưa, chỉ còn lại tâm tư thương nhớ ngày đêm, hành hạ nàng từng chút một.
Còn Trần Kha, tâm đã lìa khỏi xác, trong lòng chỉ còn lại toàn oán hận, lạnh lẽo cô đơn đến đáng sợ, liệu ai mới là kẻ đáng thương nhất?

[Đản Xác] [COVER] MỘT NĂM PHIÊU LƯU KÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ