Chap 39: Màu nước mắt

420 39 1
                                    

- Trần Kha , đến lúc phải đi rồi.

Lưu Lực Phi nhẹ nhàng lên tiếng khiến Trần Kha – đang đứng ngây người trong khu vườn nhà họ Châu khẽ giật mình, liền gật đầu với Lực Phi, rồi lại thơ thẩn nhìn xung quanh.

Đây là nơi lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Hôm đó thật ấm áp biết bao nhiêu, khi khắp nơi chỉ toàn là nắng, đâu phải một màu trắng xóa lạnh lẽo như thế này.

Trần Kha khẽ hít một hơi thật sâu vào trong lòng, quay sang đã thấy sư phụ Châu chấu đang làm phép mở cánh cổng thời gian trên thân cây cổ thụ cao lớn. Cành cây khẽ rung lên, những tiếng kêu kẽo kẹt vang ngày một rõ, rồi dần dần thân cây tách ra, tạo thành một hốc lớn cho người chui qua ở chính giữa. Nhìn vào, tưởng rằng bước qua là sẽ sang phía bên kia thôi, nhưng thực chất, lại là bước đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Hoàng đế trầm ngâm nhìn Trần Kha , muốn nói gì đó rồi lại thôi, cho đến khi một cận vệ cất tiếng mời Người bước qua trước, thì đành thở dài, phủi áo bước đi. Loắng cái, đã không còn thấy bóng dáng Người đâu, sư phụ Châu chấu cùng đám thị vệ cũng dần dần biến mất theo sau cánh cổng thời gian. Lâm Gia Bội lúc đầu còn tần ngần chưa muốn sang, nhưng cuối cùng cũng đành đi theo. Cả khu vườn rộng lớn chỉ còn lại Trần Kha, Lực Phi, Ngải Giai, Di Hân, Mộng Dao, Vương Dịch và Thi Vũ.

Trần Kha bỗng có cảm giác hụt hẫng, vậy là xong ư? Vậy là sẽ trở về ư?

Ngải Giai trước khi đi, cũng nói đôi lời với Thi Vũ:

- Thi Vũ, bọn mình rất xin lỗi....Vì đã giấu cậu những chuyện như thế này đến tận bây giờ. Cậu không giận chứ?

- Không sao, các cậu thành thật với mình, vậy là mình vui rồi. – Thi Vũ mỉm cười đáp, nhưng cũng không giấu nổi nỗi buồn, từ nay, mọi thứ sẽ không còn được như xưa nữa. Quãng thời gian còn lại liệu có còn vui vẻ như đã từng, trước kia cũng chưa bao giờ nghĩ, rồi sẽ đến lúc phải bịn rịn chia tay như thế này. Bảy người, ai nấy cũng đều có cảm giác tiếc nuối khôn nguôi.

Im một lúc, Vương Dịch hỏi:

- Các cậu....sẽ không bao giờ trở lại nữa sao?

- Bọn mình.... – Ngải Giai ngập ngừng nhìn những người còn lại, nặng nề đáp – Bọn mình không chắc nữa, nhưng....mình mong đây không phải lần cuối cùng còn được gặp cậu.

*Im lặng*

- ....Lại đây nào – Vương Dịch khịt mũi, cố tỏ ra mạnh mẽ, vòng tay ôm lấy Ngải Giai, vỗ vỗ vai Giai – Dù không gặp nữa, nhưng bọn mình vẫn mãi là bạn. Mình sẽ rất nhớ các cậu.

- Mình cũng vậy. – Ngải Giai cảm động đáp, Di Hân đứng đấy cũng không kiềm được nước mắt, bước tới ôm Vương Dịch và Thi Vũ vào lòng. Vương Dịch mỉm cười, tiếc nuối nói:

- Mình rất tiếc...Giá mà Nhất Kỳ và cậu ấy cũng có ở đây để tiễn mọi người.

- Dù gì bọn mình đã gặp Nhất Kỳ lần cuối và nói chuyện rồi.

Vừa nói tới đây, không khí lại càng thêm ảm đạm, Nhất Kỳ không thể đến vì cần một người ở bên cạnh Đan Ny lúc này. Và chính là, không một ai dám nhắc gì đến ngày chia tay với Đan Ny. Trần Kha nghe vậy, trái tim càng như chùng xuống, bước qua cánh cổng kia, mọi thứ sẽ thực sự kết thúc.

[Đản Xác] [COVER] MỘT NĂM PHIÊU LƯU KÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ