Lisa cố ý nán lại hai phút rồi mới rời khỏi, lúc ra Chaeyoung đã đi mất.
“Chị Li làm gì mà lâu vậy? Lâu đến nỗi em lượn vào toilet được 3 lần rồi đấy.”
“Rửa tay chưa?”
“Em cũng không dùng tay để chùi thì cần gì phải rửa? Đùa thôi, rửa rồi.”
“Được rồi, tôi nhận được tin, gã họ Wang kia ngày mai sẽ đến cao ốc WBC The Palace ngày mai khởi hành sớm một chút.”
Cao ốc WBC ở trung tâm thành phố, xem ra bọn họ phải đến đó một chuyến để đòi nợ rồi.
Lại nói tiếp, cô làm nghề này cũng hai năm rồi, chuyên giúp các chủ nợ đối phó với các con nợ khó nhằn, thiếu nợ đa số đều là mấy lão cáo già, nên để đối phó thì không thể không dùng vài thủ đoạn.
Hai người ngồi trên xe máy chạy về Nha Đề Lộ, vào sâu thêm khoảng một trăm mét ở cuối con hẻm, giống như một cái hộp không nắp, thông với bầu trời, vào đêm trăng, ánh trăng treo cao cao tỏa ánh sáng xuống gần đến mức như có thể chạm tay tới được.
Cô đưa Jimin về nhà trước, cách thật xa đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang đậu, đèn xe vẫn còn nháy lên, từ cửa kính xe nhoi ra một cái đầu trọc, khi người đó cười thì vết sẹo bên trái mi mắt như con rết biết nhúc nhích: “A, chị Li cũng ở đây sao?”
“A Yong”. Sau đó từ phía sau xe máy phóng xuống.
Jimin lại chỗ xe việt dã, cùng cái tên đầu bóng lưỡng nói cái gì, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Cuộc đối thoại giữa hai người tương đối ngắn gọn, nói xong đầu bóng loáng vỗ vỗ vai Jimin: “Được rồi, ở nhà chờ thông báo đi, tiểu tử cậu làm tốt lắm.”
Sau đó vẫy tay về hướng cô: “Em đi trước nhé chị Li? À đúng rồi, ngày hôm qua lúc uống rượu Dong Won có nhắc đến chị, có vẻ Dong Won rất mong chị trở về làm phụ tá đắc lực cho anh ấy đó.”
“Nhờ Dong Won để mắt giúp đỡ, ngày khác gặp tôi nhất định sẽ tặng anh ta một nụ hôn nồng thắm để cảm ơn.”
Đầu trọc cười hắc hắc hai tiếng, rồi lái xe rời đi.
“Vậy chị Li, mai chín giờ gặp.”
“Họ Yong kia tìm cậu để làm gì?”
“Không có gì đâu, chẳng qua là thiếu người, muốn tìm em qua giúp mấy ngày.”
Lisa nhíu mày, bán tín bán nghi.
“Vừa đúng lúc em rảnh, không muốn ngồi không lại có thể kiếm thêm chút đỉnh. Nhưng công việc đòi nợ vẫn là chuyện quan trọng, em sẽ không làm chậm trễ đâu.”
“Nhóm người bọn họ là cái dạng gì trong lòng cậu biết rõ, chớ đi sai đường mà quay đầu lại không kịp”
“Chị, chị không phải muốn về sao?Yên tâm đi, em biết phải làm gì, chị mau về đi, đừng để bà ngoại chờ mà lo lắng.”
Jimin xoay người, chìa khóa nhà trong tay vang lên leng keng.
“Thiếu tiền thì nói với chị.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn
HumorTác giả: Giảo Xuân Bính. TRUYỆN COVER.