Chương 9: Tặng quà

5.4K 359 33
                                    

Dưới ánh nhìn chăm chú thẳng thắn thản nhiên của Lisa, Chaeyoung nhanh chóng dời mắt đi.

Kỳ quái! Không có giật mình, không có chán ghét, giống như là nàng đã đoán được một cách vi diệu, giờ thì ứng nghiệm thôi.

“Cô….”

“Ớ? Không bị dọa? Tôi còn cho là em sẽ nhảy dựng lên mắng tôi là đồ lưu manh nữa đấy.”

“Tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, chút định lực này cũng phải có chứ.”

"Có người theo đuổi em nhiều không?"

“Như thế nào thì gọi là nhiều?”

“Năm nay có mấy người?”

“Để tôi tính thử xem. Tết nguyên tiêu vừa rồi có người hẹn tôi đi suối nước nóng, lễ tình nhân có một người tặng hoa hồng, ngày mồng một tháng năm lại có người mời ăn tối, à, còn có ngày quốc tế thiếu nhi….”

“Nghiêm túc nói bừa như vậy, không cần đếm, tôi biết.”

“Cô biết cái gì?”

“Người theo đuổi em không ít. Bời vì người con gái tốt như em ai mù mới không muốn. Dĩ nhiên, ngoại trừ thằng trai bao đầu óc bị lừa đá, não bị úng nước mười năm mới ngu như vậy.”

Nàng nở nụ cười.

Mấy năm nay người theo đuổi nàng quả thật không ít, đồng nghiệp ở bệnh viện, con cháu người quen của các trưởng bối giới thiệu qua, còn qua vài lần xem mắt. Nói đúng hơn, cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó.

Nhưng cô thẳng thắn thản nhiên, có lẽ vì thế đã làm cho bầu không khí giữa hai người không hề có chút lúng túng.

“Thật xin lỗi, tôi tạm thời không muốn nói đến vấn đề tính cảm.”

“Không sao. Em có đồng ý hay không cũng không ảnh hưởng đến tôi. Em cứ sống cuộc sống của em, tôi theo đuổi em là việc của tôi. Em thích thì làm người yêu của tôi, em không thích ----cũng phải làm người yêu của tôi. Trở về chỗ đồng nghiệp của em đi, lái xe đừng nên uống rượu.”

Nói xong rời đi cũng không quay đầu lại.

Chaeyoung lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào cái hòm thuốc, lại nhìn ngoài cửa sổ, nhớ lại những gì cô mới nói vừa rồi, tảng đá đè nặng trong lòng nhất thời không thể rời đi.

Chầm chậm trở về phòng bao chỗ đồng nghiệp tụ tập, y tá thực tập vội kéo nàng lại hỏi: “Bác sĩ Park vừa rồi chị đi đâu vậy? Đêm nay vội vã trốn đi đâu, khai mau.”

“Không có, chỉ là ra nghe mấy cuộc điện thoại thôi, đều bị cô thấy rồi.”

“Chaeyoung đến hát một bài đi, giọng ca vàng của phòng ban chúng ta mà.” Chủ nhiệm khoa ngà ngà say kêu gọi.

“Được, cho mọi người ba mươi giây chuẩn bị.”

Y tá thực tập không hiểu: “Chuẩn bị cái gì ạ?”

“Chuẩn bị bịt kín lỗ tai đi!”

Không khí trở nên vui hơn, tiếng cười không ngừng vang lên. Khi tàn cuộc cũng gần mười một giờ, nàng là một trong số ít người có vẻ còn tỉnh táo, giúp đỡ những người khác dìu những người say lên xe, xong hết mới rời đi.

[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ