Cái chết của Hwayoung được một dì quét dọn vệ sinh hàng ngày phát hiện.
Cắt cổ tay, chăn cùng drap trải giường đều ướt đẫm, tương đối thảm khốc.
Đồng chí cảnh sát hỏi Lisa một chút về quá khứ, nói là có di vật muốn giao lại. Cô vốn không muốn can thiệp quá nhiều nhưng Chaeyoung trấn an nói: “Chị đi một chuyến đi, nghĩa tử là nghĩa tận.”
8h30 cô đi đến cục cảnh sát.
“La tiểu thư đây chính là bức thư phát hiện tại phòng của người chết. Di thư được viết trước khi chuyện đó khoảng nửa giờ, là viết cho cô.”
Nhân viên phá án đưa cho cô một phong thư.
Cô tiếp nhận, đưa lên trên nhìn qua một chút, cũng không có ý định mở ra.
“Nếu như không cần thiết, tôi không đọc.”
“Đây là chứng cứ, chúng tôi đã kiểm tra qua, nội dung là người chết nhận ra một số sai lầm của cô ấy khi còn sống.”
“Cám ơn.”
Nhìn thấy cô không muốn mở bức thư ra, nhân viên phá án cũng không miễn cưỡng, cất kỹ lá thư. Sau đó lại hỏi đến một chút tình huống liên quan, cô cảm thấy bình thường, cũng không cảm thấy đau lòng.
“Cám ơn ngài đã phối hợp.”
“Không cần cảm tạ, đây là trách nhiệm của tôi.”
Sự việc vừa diễn ra xong, liền nghe một chuỗi bước chân vụn vặt, mấy người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào: “Xin hỏi các vị tìm ai?”
Nhân viên phá án đưa mắt nhìn qua.
“Tôi nhận được điện thoại, các anh thông báo tôi đến.”
Cô đưa lưng về phía này, mặt mày hơi nhíu. Là Woong In.
“A, La tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.”
Nhân viên phá án đi vòng qua cái bàn, đi về phía hắn ta.
Cô xoay người, mặt mày không chút biểu tình, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Nhưng lại bị Woong In chặn lại ở cửa, hắn ta không có chút ý tứ nhường đường.
Lisa dừng bước, giương mắt nhìn, không liên tiếng.
Hai người cứ giằng co như vậy, một người không chịu lùi, một kẻ không chịu tiến, bầu không khí xung quanh như có như không cảm thấy có chút mãnh liệt.
“A, tôi nghe nói cô kết hôn, xem ra, vẫn còn nhiều tình cảm đến vậy.”
“Phối hợp điều tra thôi, anh đi nhặt xác đi, không có ai giành với anh.”
Cái từ “Giành” kia tựa như phi tiêu, hướng thẳng vào tim Woong In.
Trong bóng tối nhắc nhở hắn ta, mày là cái thá gì, không có chút bản lĩnh gì, chỉ có thể dựa vào tranh đoạt.
“Giành của cô thì thế nào? Cái đồ thủ hạ bại tướng.”
“Vậy thì chúc mừng anh, tướng quân thắng trận, vĩnh viễn đừng để bị ném xuống ngựa nhé.”
Từ sau lúc Woong In đoạt công ty, phương hướng phát triển của công ty chuyển biến rất lớn, hắn ta chẳng phải là doanh nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, chỉ có thể được coi như là một kẻ ‘buôn gánh bán bưng’. Đứng ở vị trí quyết định nhưng tư tưởng không theo kịp sự phát triển, cộng thêm năng lực giật gấu vá vai.
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn
HumorTác giả: Giảo Xuân Bính. TRUYỆN COVER.