BamBam nắm giữ địa bàn nơi này từ khi hắn mới năm ba đại học, tính đến thời điểm hiện tại cũng đã mười năm. Ở thành phố này lăn lộn cao thấp các nơi, ở các địa điểm ăn chơi đàn đúm cũng từng bị hắn làm khó dễ không ít, những kẻ hiểu biết mỗi khi gặp mặt hắn đều phải nể mặt kiêng kỵ vài phần.
Gã đàn ông cao to kia sợ đến mức run rẩy, dù thế nào cũng không ngờ đến việc này.
Chaeyoung đột nhiên nói: “Không có ai đánh trúng em.”
BamBam kiểm tra cao thấp trái phải xung quanh gương mặt nàng, xác định thật sự không có vết thương nào, mới nhìn tên đàn ông to xác đang run rẩy kia phun ra một chữ: “Cút!”
Lisa lúc này mới sờ sờ cằm “hít” một tiếng: “Mẹ nó, đau thật!”
“Ai bảo cô đứng ra cản làm gì?”
“Tay chân cô ốm yếu như vậy, tôi không che cho cô, ngày mai cô có thể xác định là nghỉ bệnh dưỡng thương chắc rồi!”
“Liên quan gì đến cô?”
“Cô còn tức giận chuyện tối qua à? Hửm?"
“Chuyện gì? – À, tôi quên lâu rồi!”
“Thật xin lỗi, để tôi giải thích cho nghe? Tôi không nên hung dữ với cô.”
Một câu nói, đã thành công phá vỡ sự lạnh nhạt của nàng, tủi thân dâng lên không ít, nàng cúi đầu xuống không nói một câu.
“Này này này, tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Hai người sao thế này?” BamBam nghe cái hiểu cái không, như nghĩ tới cái gì.
“Liên quan rắm gì đến cậu.”
“Tính khí sao vẫn nóng như vậy chứ, đụng chút là cáu giận à!”
Tên này đã chọn đúng vị trí bị thương của cô mà vỗ, Lisa thầm mắng, đồ âm hiểm!
Tối nay, BamBam vốn đang chơi bài trên lầu, lúc sau có một người bạn thuận miệng nói tầng dưới đang có đánh nhau, trong đám đó còn có một cô gái đặc biệt xinh đẹp, vài người khác cũng hùa theo lên tiếng hỏi đẹp cỡ nào. Kết quả là nghe người bạn kia miêu tả lại, trực giác BamBam mách bảo có chuyện không ổn liền mang theo người xuống dưới nhìn xem.
Một lần nữa quay về chỗ ngồi, BamBam dẫn người đi vào: “Uống gì thì tự mình lấy.”
“Các người uống trước đi.” Giọng cô vừa cứng vừa lạnh lẽo, xoay người lại, nhắm ngay Jimin đang đứng ở sau lưng giáng cho một cú đấm.
Jimin ngã xuống đất, bụm mặt không dám lên tiếng.
“Đám người kia hoạt động cái gì, đừng nói cậu không biết. Jimin con mẹ nó, cậu đây là ngại đầu trên cổ mình quá nặng đúng không? Muốn lấy xuống cho người ta làm banh đá huh?"
“Chị Li em…”
“Em cái gì mà em! Nếu cậu muốn chết thì nhảy mẹ xuống dưới kia đi!" cô tức giận chỉ cửa sổ: “Chớ liên lụy người khác. Yên tâm, cậu mà chết thì mẹ cậu cùng đứa bé sắp chào đời, tôi đảm bảo một chút cũng chẳng muốn trông nom.”
“Chị Li thật xin lỗi.”
“Tôi không cần cậu xin lỗi tôi, người cậu phải xin lỗi là cô ấy. May mắn bác sĩ Park cho tôi biết kịp, bằng không cậu ở đó mà chờ chết đi!”
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn
HumorTác giả: Giảo Xuân Bính. TRUYỆN COVER.