Tại phòng bệnh.
Chaeyoung tay vẫn nắm di động không dám buông ra, cuối cùng cùng nhận được tin nhắn này.
Nàng ngơ ngẩn, sau khi thần trí quay về, vội vàng gọi cho Lisa.
Điện thoại chỉ là một giọng nói máy móc vang lên, "...Quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Đối phương đã tắt máy.
Trong phòng bệnh an tĩnh, nỗi kinh sợ cùng khúc mắc đã kết hợp lại thành kíp nổ, tin nhắn của cô lại chính là thứ châm ngòi, ầm ầm nổ mạnh.
Nàng rút kim truyền dịch, không quan tâm đến việc bàn tay chảy máu, nàng mang dép lê vội vàng ra cửa. Bảo vệ do Min Hee sắp xếp ngăn nàng lại: "Ôi! Park tiểu thư!"
Nàng tránh không được, khuôn mặt đáng thương mà ra sức cầu xin.
"Chaeyoung! Con đang làm gì đó?"
"Con muốn đi ra ngoài!"
"Con còn bệnh mà. Con náo loạn như vậy, thân thể làm sao mà khỏe lên được?"
Nàng như hoàn hồn, buồn bực cùng khổ sở làm cho khuôn mặt nàng trầm xuống. Khuôn mặt nàng bây giờ vẫn còn trắng bệch, mắt bị che phủ bởi một tầng sương mù.
"Con không khỏe lên được."
"Con nói cái gì?"
"Từ hôm nay trở đi, con không khỏe lên được nữa."
Lúc này đã nghe rõ, Min Hee câm nín, nước mắt của con gái lặng lẽ rơi, không gây ra một chút tiếng động, trong mắt hiện rõ sự tuyệt vọng, thế nhưng bà lại có cảm giác như nhìn thấy bản thân mình trước đây.
Min Hee bỗng nhiên giật mình, Chaeyoung bây giờ chính là hình ảnh của bản thân lúc trẻ.
Jisoo chỉ đi ngang phòng điều dưỡng xin bông gòn thôi mà, tại sao khi quay lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy? Ruột gan em như đứt ra từng khúc, ảo não, vội vã chạy tới: "Sao lại thế này? Mẹ, mẹ lại la mắng chị con nữa rồi. Mẹ nhìn xem mặt chị toàn nước mắt."
Jisoo nhanh chóng cởi áo khoác của mình, khoác lên vai cho nàng sau đó lại ôm chặt nàng: "Chị, chị đừng sợ, em cùng chung chiến tuyến với chị, không phân biệt già trẻ, ai làm sai em giận người đó! Em chính là sứ giả chính nghĩa."
"Chị muốn đi tìm Lisa."
"Đi thôi. Ai dám ngăn cản chị tôi, phải bước qua xác tôi trước. Mẹ, tìm chỗ trước cho con nha, con muốn thổ táng (*)."
(*) Thổ táng là chôn khác với hỏa táng là thiêu.
Đội trưởng đội bảo vệ, quán quân tán thủ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Kim tổng, chuyện này..."
"Để hai đứa nó đi đi."
Như nhận được lệnh đặc xá, hai chị em đi thang máy xuống lầu một.
"Chị đừng có chạy, trời ạ, chị bị nứt xương đó, nên nhớ chị cũng là bác sĩ. Tình yêu thật đáng sợ, trước khi mình cai sữa nhất định không yêu đương, chị đợi đây đừng đi đâu, em đi lấy xe, sau đó sẽ đến nhà chị Li."
Nàng không ôm hy vọng gì, máy móc mà gọi điện thoại cho cô.
"Tút..."
Nàng dừng lại, tay phải cầm di động, tay trái quấn băng treo cổ, không tin tưởng mà quay người lại.
![](https://img.wattpad.com/cover/285537687-288-k887909.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn
MizahTác giả: Giảo Xuân Bính. TRUYỆN COVER.