Chương 47: Không xong rồi

3.9K 241 0
                                    

“Cô bé này, sao em luôn giành làm những việc của chị thế?”

“Em sợ chị chỉ nói suông mà không có hành động gì khác.”

“Ngốc.” Sau đó, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn của cô đang đeo, chỉnh lại một chút.

“Đẹp không chị?”

“Đẹp.”

“Thích không?”

“Thích.”

Nàng hạ giọng, giả giọng trầm ấm của nam: “Vừa lòng cưng đến vậy sao?”

“Chị có cảm giác như bị bao nuôi.”

“Đồ của em chị cũng nhận rồi, nhớ mà ra sức mà phục vụ em đó. Tối nay, phải xem biểu hiện của chị rồi.”

“Ra sức thôi chưa đủ, phải bán mạng luôn, bác sĩ Park em đừng quá kiêu ngạo.”

“Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm(*).”

(*) Chỉ những người chỉ có thể bắt nạt kẻ yếu.

“Đúng vậy, thời điểm mà chị ăn em đó, phía dưới của em vừa mềm vừa nhiều nước.”

“Kỳ thật, bây giờ, chỗ đó của em cũng nhiều nước lắm, chị có muốn thử một lần không?”

“Tốt, em nhớ những lời vừa nói nhé, lát nữa không được khóc lóc xin tha đâu đó.”

Hai người về tới chung cư của Chaeyoung còn chưa kịp rút chìa khóa, Lisa đã ôm nàng từ phía sau tay không thành thật.

“Này này này, cửa còn chưa khóa nữa!”

Cô đem nàng đẩy lên ván cửa, hai người cọ xát đến mồ hôi đầm đìa, lưng nàng mồ hôi đổ ra như tắm, cô đè người lên: “Lưng em ướt như vậy, còn phía dưới thì sao? Hử?”

“Chị sờ thử là biết ngay mà.”

Đầu óc cô như nổ tung, đêm nay, cô cảm nhận được cái gì là cảm giác mất hồn loạn trí.

Hôm sau nàng tỉnh dậy, mép giường trống trơn.

Nàng cố sức mà xuống giường, phía dưới căng trướng, cả người như bị bánh xe nghiền qua.

Cô đặc biệt thích thử nhiều tư thế mới, tối hôm qua hưng phấn đến quên hết tất cả.

Lisa có việc đi từ sớm, chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng nhằm lấy lòng nàng, nem rán cùng cháo hạt kê, còn rửa sạch một quả táo.

Tới bệnh viện, y tá nói với nàng giường mà nàng đặt trước cho vợ của Jimin đã có, cô ấy có thể nhập viện bất cứ lúc nào. Nàng liền ứng trước tiền đặt cọc, sau đó gọi điện thoại cho Lisa.

“Còn tốt, giọng nói vẫn không bị tổn hại gì.”

Nàng nghe liền hiểu, tên này lại muốn giở trò lưu manh.

“Buổi sáng chị có bỏ vào giỏ xách của em hai viên kẹo ngậm, em nhớ ngậm cho nhuận giọng.”

“Buổi tối nay chị có ghé qua không?”

“Hửm? Ghé qua làm gì?”

Bên kia ngừng một hồi, có thể nghe được tiếng gió rất nhỏ.

[LiChaeng] Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ