Chương 19

35 2 0
                                    

Ánh mắt Thời Mộ có đảo qua xung quanh, cuối cùng nói: “Hỏi đường.”

Phó Vân Thâm nheo mắt, “Hỏi đường?”

Thời Mộ làm bộ bình tĩnh: “Nếu không, cậu cho rằng tôi có người thân ở đây sao?”

Phó Vân Thâm đưa mắt đánh giá Thời Mộ, chính là một thiếu niên nghèo nàn keo kiệt, thực sự không có vẻ gì là có họ hàng giàu có. Sau khi ậm ừ, cậu chống cằm và tiếp tục xem TV.

Thấy cậu không tiếp tục hỏi, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, xuống bếp chuẩn bị đồ cho bữa tối hôm nay. Thời Mộ mua một túi nước lẩu, nước chấm chua cay nguyên bản, không mất nhiều thời gian chuẩn bị, đem rau rửa sạch rồi dọn bát đũa, ngồi ở bàn chờ nước lẩu sôi.

Phó Vân Thâm nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi sùng sục, đôi mắt trừng lớn có chút đáng yêu, hoàn toàn không giống như bình thường hung dữ.

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của cậu, Thời Mộ cười cười, nói đùa: “Cậu chưa từng ăn lẩu sao?”

Phó Vân Thâm lắc đầu: “Chưa từng.”

Cô vốn chỉ là thuận miệng nói đùa, không nghĩ tới Phó Vân Thâm thành thật đáp lại, đột nhiên có chút không thể tin nổi. Nghĩ lại thì cũng không có gì ngạc nhiên. Năm 5 tuổi, Phó Vân Thâm bị mẹ ruột bỏ rơi, không lâu sau thì bị mẹ kế đánh đập, hành hạ, sau đó đó lại luôn sống lẻ loi một mình, thì làm sao có thể ăn lẩu!

Ánh mắt cô nhìn cậu có chút biến đổi, thậm chí giọng điệu của cô cũng khá nhẹ nhàng: "Hôm khác tôi sẽ gọi điện cho cháu trai, nhiều người ăn rất vui vẻ nha.”

"Cháu trai của cậu?"

“Chu Thực, gọi cháu trai cho thân thiết a.”

Phó Vân Thâm trong lòng lặp lại hai lần, nở nụ cười. Chu Thực tính tình ngớ ngẩn, giống như đứa con trai ngốc nghếch của con nhà địa chủ, gọi cậu ta là cháu trai lại rất phù hợp.

Hai người không nói gì nữa, yên lặng ăn lẩu. Phó Vân Thâm chậm rãi bắt đầu ăn, giống như một công tử quý tộc, đầy đủ lễ nghĩa và tao nhã. Thực ra, cậu không giỏi ăn cay, chẳng mấy chốc trên trán đã đổ mồ hôi. Sức nóng của nồi lẩu không ngừng tăng lên, khiến cho ngôi nhà cũng trở nên hầm hập.

Đây có thể là lần đầu tiên Phó Vân Thâm cảm nhận được bữa tối có chút ấm áp.

“Cậu đang thiếu tiền à?”

“Ừ.” Thời Mộ gật đầu, “Tôi vốn dĩ muốn tìm một công việc trong tuần này, nhưng với khuôn mặt này thì chắc là chưa được. Chỉ có thể chờ đỡ một chút rồi bắt đầu tìm. ”

Phó Vân Thâm đặt đũa xuống, một tay chống má, lông mi có chút run run, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:“Cậu có muốn làm đầu bếp cho tôi không?"

Hai mắt Thời Mộ trừng lớn.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của cậu gõ nhẹ lên mặt bàn: "Hai mươi nghìn một tháng, đủ không?"

Thời Mộ: "..."

Thời Mộ: "Đại ca à, vội vàng đốt tiền như vậy à?"

XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI LÃO ĐẠI HẮC HÓA Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ