Chương 42

704 102 28
                                    

Lưỡi dao đâm vào bụng Trương Triết Hạn cũng là chuyện tên cầm dao không ngờ đến, vốn là gã chỉ định huơ dao dọa dẫm để mẹ Trương Triết Hạn lùi lại thôi, không ngờ mất trớn quá đà, xông thẳng về phía trước, cắm một nhát sâu đến tận cán dao.

Gã há hốc mồm kinh ngạc, vô thức buông lỏng tay, tất cả mọi người cũng im bặt, bầu không khí xôn xao ồn ào chợt trở nên lặng ngắt.

"Triết Hạn... Triết Hạn!" Mãi đến khi mẹ Trương Triết Hạn gào lên thảm thiết, bốn tên cao to cùng với người phụ nữ kia mới hoàn hồn, mặt mày xanh xám, vội vàng bỏ chạy như bị ma đuổi.

Trương Triết Hạn chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, y muốn đứng vững nhưng cơn đau xé rách bùng nổ từ nơi bị đâm lan tràn khắp toàn thân khiến y không tài nào hô hấp bình thường được, hai chân mềm oặt, bất lực ngã xuống.

Mặt y trắng nhợt như giấy, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, y không biết nó lại đau đến vậy, đau tới mức trong đầu y chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Mình sắp chết rồi sao?

Y có thể cảm giác được máu huyết đang chảy ra khỏi người mình, các tế bào trong người kêu gào báo động, cũng có thể nhận ra sức lực trong người đang hối hả rút đi. Tim y đập thình thịch, cả người co quắp, cái lạnh giá rét của mùa đông như tăng cấp gấp đôi, thẩm thấu qua lớp quần áo ấm áp, chạm đến da thịt đang tê dại vì đau.

Trương Triết Hạn cố gắng tỉnh táo không được bao lâu, chưa kịp nói lời nào đã ngất xỉu.

Người phụ nữ run rẩy đỡ lấy y, nhìn máu tươi trào khỏi vết đâm sâu hoắm, phát hiện tay chân Trương Triết Hạn lạnh ngắt, bà càng hoảng hốt, ngẩng đầu gào to: "Có ai không?! Có ai không?! Làm ơn cứu con tôi với! Cứu con tôi với!!!"

...

"Rắc!"

Trương Mẫn đánh rơi kính mắt, một bên tròng kính rơi ra ngoài, đã bị nứt một đường dài. Anh nhíu mày nhặt kính mắt lên, vừa hay trông thấy một đám người vội vàng chạy qua.

Hai y tá, một bác sĩ đẩy chiếc băng ca chạy vèo qua trước mặt anh, người phụ nữ gầy còm xơ xác hoảng sợ chạy theo băng ca, miệng liên tục gọi một cái tên xa lạ nhưng lại vô tình khiến Trương Mẫn chú ý. Anh ngẩng đầu nhìn người nằm trên băng ca, vì vị trí khuất đi nên anh chỉ có thể trông thấy một lưỡi dao cắm trên bụng đối phương, máu me nhuộm đỏ cả vải băng ca dưới người, vừa nhìn là biết vết thương không nhẹ.

"Tổng giám đốc Trương."

Một nữ y tá gọi Trương Mẫn một tiếng, nhanh chóng đi đến cạnh anh, Trương Mẫn lấy khăn tay gói chiếc kính vỡ lại, đi theo y tá đến phòng viện trưởng Triệu. Phòng viện trưởng Triệu nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, trang hoàng tiện nghi, sạch sẽ thoáng mát, chỉ là hơi lạnh lẽo.

Lúc Trương Mẫn bước vào, viện trưởng Triệu còn đang gọi điện thoại cho ai đó, chẳng biết người bên kia nói gì mà ông ta giận sôi máu, mắng một tiếng "thằng con bất hiếu" rồi dập máy, tức lồng lộn.

"Viện trưởng Triệu, chú để ý sức khỏe của mình chút nhé." Trương Mẫn cười bất đắc dĩ, ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ta. Viện trưởng Triệu cũng chẳng dài dòng, thở dài ngán ngẩm rồi vào chủ đề chính: "Chuyện lần trước cháu nói, chú đã cho người điều tra thử rồi, trong thành phố này đúng là có vài người cùng nhóm máu với ông chú Trương. Chú đã thử liên lạc với bọn họ, bọn họ đều nói là không hiến máu cho bệnh viện nào trong thời gian này."

[End] Hôm Nay Đàn Anh Thích Em Chưa? [Tuấn Triết/Tuấn Hạn] - TeadeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ