Chương 8

2K 189 1
                                    

Chuông cửa đột nhiên vang lên, ngón tay Thái Anh 'cạch cạch' gõ bàn phím, ánh mắt liếc ngang, vô thức nhìn thời gian, 8 giờ đúng.

Cô tới thành phố này đã hơn nửa tháng rồi, công việc chính thức cũng mới làm vài ngày, dường như không ai quen biết, thời gian này tới cửa tìm ngoại trừ Lạp tiểu thư nhà hàng xóm thì cô cũng không thể nghĩ ra còn ai tới gõ cửa.

Chuông cửa vang lên một hồi, Thái Anh đang nghĩ có nên giả vờ không nghe thấy hay là ra mở cửa?

Kết quả khoảng 1 phút đồng hồ, chuông cửa không có vang nữa, cô không thể không đưa ra một kết luận, Lạp tiểu thư là một kẻ nhát gan.

Có tặc tâm không có tặc đảm.

Thái Anh ngồi trên sofa, không thèm phản ứng với tiếng chuông cửa vừa rồi, cô tiếp tục 'cạch cạch cạch' gõ bàn phím, xử lý công việc của công ty mới.

Cô mới chính thức nhậm chức ở XS được ba ngày, cũng cảm thấy được cấp cao của công ty có địch ý đối với cô, nhóm người cấp cao dường như đối với cô- một tổng giám đốc từ trên trời rớt xuống này rất bất mãn, nhất là phó tổng giám đốc, hôm nay vẫn tìm cô gây phiền toái.

'Reng reng' tiếng chuông cửa lại vang lên.

Thái Anh hơi nhíu mày, không để ý tới.

Một phút sau, "reng reng' một lần nữa vang lên.

Cách khoảng 1 phút sẽ vang lên một tiếng, 5 phút trôi qua vẫn còn vang.

Thái Anh nhịn không được nữa, giận tái mặt cấp tốc đi tới cửa, mở cửa, không đợi Lệ Sa mở miệng, cô đã lạnh lùng mở miệng:

"Lạp tiểu thư, cô lại ấn chuông cửa nhà tôi, tôi sẽ lập tức báo nguy, tố cô tội quấy rối."

"Phác tiểu thư, cô nghe tôi nói..."

"Không có gì để nói!"

Thái Anh lạnh mặt, 'Đùng' một tiếng đóng cửa, ai ngờ cửa chưa khóa, chọc Lệ Sa ngay lập tức kêu gào: "A! Chân của tôi!"

"Cô..."

Thái Anh vội vàng cúi đầu nhìn, chân trái Lệ Sa mang dép chặn ở cửa, vừa rồi đóng cửa kẹp chân của Lệ Sa, mu bàn chân ngoại trừ một vết bầm tím nhạt, lại thêm một vết màu xanh, nhìn mặt Lệ Sa nhăn nhúm, Thái Anh cảm thấy giận kinh khủng, đem cửa mở ra.

"Đầu cô bị kẹp hả, đưa chân vào làm gì, sao không đưa đầu vào, đưa đầu vào tôi sẽ kẹp cho một cái."

Lệ Sa cảm giác đầu mình bị cửa kẹp, cảm giác bị cửa kẹp so với cảm giác bị giày cao gót dẫm lên đau đớn cao hơn một bậc, tê liệt.

Run rẩy lấy chân ra, Chặn cửa, đề phòng Thái Anh lại đóng cửa, Lệ Sa chậm rãi thở ra một hơi, nói:

"Phác tiểu thư, cô hãy nghe tôi nói...."

Thái Anh ngắt lời:

"Còn có thể cử động không?"

"Có thể." Lệ Sa dừng lại, cả người cô đều sắp dựa cả vào tường, nghe người kia hỏi vậy, cô thử cử động chân, trong nháy mắt vẻ mặt như đưa đám:

"Có thể cử động, chỉ là có chút đau, Phác tiểu thư, lần sau đóng cửa kính nhờ cô có thể nhẹ nhàng chút không, đừng bạo lực như thế."

"Đây là nhà tôi, tôi nhẹ nhàng hay không, bạo lực hay không, mắc mớ gì tới cô."

Giọng Phác tiểu thư vừa lạnh vừa cứng, cô đã nhiệt tình mà còn hững hờ!!!

Thái Anh:

"Cô còn có việc gì sao?"

"Có!" Lệ Sa lập tức trả lời.

Thái Anh nhướng mày, ý bảo Lệ Sa nói.

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là tôi tới hỏi cô." Lệ Sa ngồi xổm xuống, xoa xoa mu bàn chân xanh bầm, lẩm bẩm: "Có ăn cơm chiều không, hơn nữa, có muốn tới nhà tôi ăn không?"

"Ăn cơm?" Thái Anh sửng sốt, lại nói, từ khi tan ca trở về tới giờ cô vẫn bận xử lý công việc, quả thực chưa kịp ra ngoài ăn cơm.

Lần trước sắp xếp để mời làm dì nấu cơm, Thái Anh ngại phiền phức, vẫn chưa mời.

Lệ Sa dùng khía mắt liếc nhìn Thái Anh:

"Tới không, đồ ăn tôi nấu xong rồi."

"Cô đây là mở Hồng Môn Yến cho tôi?"

Lệ Sa ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhìn thắng vào mắt Thái Anh, hài hước nói:

"Đúng vậy, Hồng Môn Yến, hỏi cô có dám xông vào không?"

Thái Anh cười lạnh:

"Có gì mà không dám xông vào, không có chuyện gì mà ân cần, tôi nhớ chúng ta đã không còn là bạn, nói đi, có mục đích gì?"

Lệ Sa nói nhỏ như mũi kêu:

"Xin lỗi nha."

"Cái gì? Nghe không có rõ."

Lệ Sa nhỏ giọng:

"Ừm, xin lỗi."

"Lớn chút, không nghe rõ."

Lệ Sa nhìn chằm chằm Thái Anh, cô cố ý! Giơ tay khởi động người, hít một hơi, hướng về phía Thái Anh hét lên:

"Tôi nói, tôi xin lỗi!"

Lần này nghe được rồi! Hài lòng chưa!

Giọng Lệ Sa lớn tới nổi cả tòa nhà đều có thể nghe được, Thái Anh cũng sợ nhảy dựng lên.

Thái Anh ghét bỏ bịt tai lại, còn chưa kịp mở miệng, kết quả dưới lầu truyền tới tiếng rõ cửa đùng đùng, từ trong cầu thang truyền tới tiếng nữ nhân rống giận:

"Lầu trên, yên lặng một chút, khuya rồi rống cái gì!"

Lệ Sa ngay lập tức im miệng, giương mắt u oán nhìn Thái Anh.

Thái Anh nhịn cười:

"Lạp tiểu thư, có nghe thấy không, đang mắng cô kìa."

[BHTT - COVER] [LICHAENG] TỔNG TÀI LẠI GỌI TÔI ĐẾN NHÀ CHỊ ẤY!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ