Ồ wao, đăng chán chê mới nhớ quên cha mất đoạn cuối của Kakuchou vứt bên Ghi chú =)))))))))) tôi già rồi....
Rõ là lúc viết đã nhắc đi nhắc lại nhớ lấy phần của Kakuchou sang. Thế nào cái lại đăng luôn =)))
Các bạn muốn tôi lì xì năm mới bằng fic gì nào=)) tôi chuẩn bị tận 3 cái fic rồi =))) chưa up cái nào hết. Ôi cột sống
...
Phạm Thiên đáng sợ, đúng vậy, mỗi thành viên đều là những tên tội phạm ác độc không biết đang mang bao nhiêu tội danh nữa. Ấy thế mà lũ tội phạm đấy vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống cuộc sống một tay che trời. Cứ tưởng chúng sẽ chẳng sợ gì, mà đúng thôi, làm gì có tên tội phạm nào lại để lộ điểm yếu của mình ra trước mũi nhọn của công an đâu chứ. Thứ mà đến mọi cốt cán của Phạm Thiên phải sợ hãi thu mình về chính là Mikey lúc 'lên cơn'.Thân hình nhỏ bé, bộ đồ đen với mái tóc trắng nằm dài người trên chiếc sofa. Em không tài nào chợp mắt nổi dù cho quầng thâm đã dần chuyển đen. Đôi mắt em mệt mỏi mở ra nhìn chăm chăm vào trần nhà, chỉ có cách này mới làm em cảm thấy bớt khó chịu. Giờ mà em ngồi dậy, nhìn đứa nào cũng không vừa mắt lại muốn đánh cho một trận. Ở đây chẳng có thằng nào là chưa bị Mikey đánh cho một trận nhớ đời đâu. Quan trọng là đánh về thể chất, tinh thần hay mặt gì khác mà thôi.
Sanzu, nó bình thường chỉ muốn gần gũi với Mikey hơn mà giờ nó còn chẳng dám. Nó là đứa ngồi xa Mikey nhất đấy. Mặt nó tái mét đi, chỉ mong rằng nó biết thuận triệu hồi để nó gọi Mucho đến chứ ngoài gã thì chẳng ai che chở nổi cho cái thân xác tong teo này của nó đâu.
Lần đầu tiên Mikey 'lên cơn', Sanzu cười quá nhiều vì bộ phim hài làm em khó chịu. Em đấm nó gãy mũi... Nó bật tiếng rên rỉ âm ỉ vì chiếc mũi đau, nước mắt nó ứa tràn, chưa bao giờ nó cần Mucho như lúc đó. Mikey đang khó chịu, em đấm cho nó cái chốt hạ, nó bất tỉnh nhân sự. Nể tình nó đi theo mình bấy lâu vả lại cơn khó ở cũng vơi đi đôi chút. Em lôi nó đến trả cho Mucho rồi quay gót đi, của nhà ai thì nấy tự chăm, em hết trách nhiệm.
Anh em Haitani cũng có khá khấm hơn Sanzu là bao đâu. Bình thường hay chọc Mikey chứ giờ anh em nó sợ chết đi được. Khác với Sanzu, chọn chỗ càng xa để chạy trước, anh em nó chọn chỗ kín. Càng kín thì càng khó phát hiện ra. Đấy là chúng nó cầu nguyện thế thôi chứ giác quan và linh cảm của Mikey nhạy lắm, chắc gì đã mất đến quá bốn phút để tìm ra tất cả.
Cũng trong lần đầu tiên đó, ngay sau khi vứt Sanzu về chỗ Mucho xong, Mikey định bụng đến nhà bếp tìm đồ ăn tại em nhớ lúc tối có món ngon em để dành. Tất nhiên, em đã dặn không thằng nào được lớ xớ đến, nghĩ đến đó thôi em cảm thấy vui hơn đôi chút rồi. Đẩy cửa bước vào trong, em thấy anh em Haitani ở đó cười đùa, em mặc kệ. Nhưng em thấy chúng đang ăn món em cấm chúng ăn của em, em lại cáu tiếp lần nữa.
Mikey im lìm mà đứng cạnh hai đứa chúng nó. Ran chưa kịp nhận thức thì nó đã lăn quay ra sàn, cái ba-ton nó yêu thích vừa đập vào đầu nó. Máu chảy lênh láng, Ran nằm im bất động nhìn sự tức giận của Mikey. Theo kinh nghiệm từ lần của South thì chỉ cần nằm im và chờ mọi việc dịu xuống. Rindou ngơ ngác, thằng bé muốn chạy nhưng không thể, cái gì đó đè chặt nó làm nó đứng chết chân trước mặt Mikey. Em dịu dàng nâng tay nó lên rồi mạnh bạo đập xuống, xương nó gãy nghe rõ tiếng "rắc". Không nói không rằng Mikey rời khỏi đó, anh em chúng nó đợi khi tiếng chân xa hẳn mới thảm thiết kêu la. Kakuchou chạy vội đến xem rồi mang hai đứa vào viện.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Draken x Mikey] HẾT MỰC CƯNG CHIỀU ver 2.
Hayran KurguVà chúng ta có gì khi kết thúc 'hết mực cưng chiều'? Chúng ta có 'hết mực cưng chiều ver 2' để thoả lấp nỗi ngọt ngào hơi bị thiếu vắng cùng sự vã viết của tôi❤️ Tự hứa với lòng sẽ không viết ngược ở đây... KHÔNG REUP/CHUYỂN VER KHI CHƯA ĐƯỢC CHO PH...