Chương 37

170 14 0
                                    

Nửa giờ sau, tin Harry bị tập kích lập tức được Bà Béo truyền lại cho Dumbledore (dù sao bà cũng ở hiện trường từ đầu đến cuối), bà nghiêng nghiêng ngả ngả xuyên qua mấy bức tranh, thất kinh vọt vào trong một bức họa phong cảnh trong lễ đường gào to: "Harry Potter! Harry Potter bị bắt đi rồi! Ôi, trời ơi. Thật là đáng sợ..." Tin này khiến mọi người lập tức im lặng.

Dumbledore vội hỏi Bà Béo sự tình, theo như tự thuật của bà, là Neville Longbottom đánh Harry bất tỉnh, sau đó kéo cậu đi mất. Neville bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ biện hộ rằng cậu nhóc vẫn ở lễ đường chưa bao giờ rời đi, bên cạnh còn có không ít học trò Gryffindor làm chứng cho cậu.

"Xem ra có người lợi dụng thuốc Đa dịch, biến thành Neville!" Giáo sư Flitwick kêu the thé phỏng đoán.

"Kẻ nọ không chừng là muốn vào trong tháp Gryffindor, có lẽ là hướng về phía Harry..." cô McGonagall cũng căng thẳng, bởi vì nhóm giáo sư đồng loạt mà nghĩ đến một người.

"Nếu là Bellatrix Lestrange... Trời đất! Harry, cậu ấy..." Hermione cũng nghĩ đến vấn đề này, cô bé thắc mắc, "Nhưng mà... bà ta vào bằng cách nào?"

"Là Peter..." Sirius khinh bỉ trả lời, "Gã biết những mật đạo vào bên trong lâu đài". Biết Harry mất tích, ngay từ đầu chú vô cùng kích động, nhưng lúc này đã dần dần bình tĩnh lại, chú nhất định phải nghĩ ra cách đi cứu Harry.

Dumbledore đứng lên, nghiêm túc nói: "Thầy và các giáo sư cẩn thận điều tra trong lâu đài, bọn nhỏ, vì an toàn của các trò, chỉ sợ các trò đều phải qua đêm ở trong này, thầy sẽ cho chủ tịch hội học sinh canh gác lối ra vào, chuyện gì phát sinh đều phải báo cáo với thầy, nếu có tình huống đặc biệt, phái những con ma thông tri cho thầy biết." Cụ nhìn thoáng qua Percy, Percy kiêu ngạo thể hiện một bộ dáng siêu phàm.

Tiếp theo, cụ vung đũa phép, tất cả bàn ăn tự động dựng sát vào tường, đũa phép lại vung lên lần nữa, trên sàn nhà xuất hiện rất nhiều túi ngủ màu tím. Bố trí xong tất cả, Dumbledore mang theo nhóm giáo sư đi ra ngoài.

Lễ đường bắt đầu tối thui, Ron cùng Hermione lo lắng thảo luận, Hermione thì không ngừng cầu nguyện...

Bên kia, Dumbledore sắp xếp các giáo sư tuần tra khắp nơi, Sirius và Remus thì tìm kiếm tất cả các mật đạo mà họ biết.

Lúc này, đang tuần tra, Snape hình như nhớ ra việc gì, như gió xoáy mà vọt vào trong hầm, mở ngăn tủ lấy ra tấm bản đồ Đạo tặc, vội vàng ở trên đó tìm cái chấm nhỏ 'Harry Potter', cuối cùng... hắn tìm thấy rồi... cuối cùng hắn cũng tìm thấy rồi. Hắn thấp giọng mắng một tiếng, cậu nhóc ở 'Lều Hét', bên cạnh còn có ba người: vợ chồng Lestrange và Peter Pettigrew.

Làm gì bây giờ? Snape buộc mình phải trấn tĩnh, Harry cũng không yếu đuối như bề ngoài, linh hồn cậu dù sao đã là người trưởng thành, huống hồ không thể xem nhẹ năng lực của cậu. Nhưng tưởng tượng đến người đàn bà Bellatrix điên khùng kia, Snape vẫn không khỏi lo lắng. Snape do dự trong chốc lát, vẫn đi nhanh đến Lều Hét xem xét.

Harry vẫn đang 'hôn mê', cậu cảm thấy 'Neville' kia đang khiêng mình, đi ra ngoài, khoảng mười lăm phút sau thì dừng lại, cậu nghe tiếng mấy cành cây quất điên cuồng. Harry đoán, hẳn là cậu đang ở gần cây Liễu Roi, tiếp theo cậu nghe tiếng của một gã đàn ông:

HP chi ngọ hậu (hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ