Hiện tại, Triêu Nhiên ở trong mắt Nhậm Ngã Tiếu liền đã chẳng khác gì thiên địa chí bảo, bởi vì hắn không thể xác định, nếu y gặp chuyện bất trắc, thế giới này còn có thể tồn tại hay không.
Cho nên, chỉ cần một ngày còn sống trên thế giới này, hắn tuyệt đối sẽ không để y xảy ra chuyện.
Không chỉ là vì chúng sinh trong thiên hạ, mà còn là vì chính bản thân hắn.
"Nhậm Phiêu, có chuyện gì vậy?"
Sau lưng truyền tới giọng nói tràn ngập nghi hoặc của Triêu Nhiên, Nhậm Ngã Tiếu liền đem hơi lạnh quanh thân thu lại, dùng âm thanh mà chỉ bản thân và Sở thiếu gia có thể nghe thấy, đe doạ :"Cút xa một chút, nếu dám nói ra thứ gì không nên nói, ta giết cả nhà ngươi."
Nhìn xem gương mặt bởi vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch của đối phương, Nhậm Ngã Tiếu lúc này mới vừa lòng nới lỏng bàn tay.
Giây phút cánh tay tránh thoát, không có dư lực lưu lại lời dọa dẫm, Sở thiếu gia cũng chỉ có thể nhịn xuống xúc động muốn quỳ rạp trên đất, cuống cuồng hướng về phía Sở gia bỏ chạy.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chờ hắn trở về, nhất định sẽ cùng phụ thân bàn bạc đối sách, đối phó kẻ ngông cuồng này!
Chỉ có điều, bởi vì đang bỏ chạy thục mạng, hắn lại không phát hiện, ở phía sau, ánh mắt Nhậm Ngã Tiếu từ đầu tới cuối đều chưa từng dời khỏi bóng lưng của hắn, trong mắt còn lướt qua một tia châm chọc.
Giây phút hắn sắp sửa tiến nhập vào trong ngõ nhỏ, biến mất khỏi đường phố, thì lúc này, Nhậm Ngã Tiếu rốt cuộc mới chịu có động tác. Đó chính là thản nhiên nâng tay, hướng về phía không trung điểm nhẹ một cái.
Cùng lúc đó, chỉ thấy thân thể vẫn còn đang bỏ trốn của Sở thiếu gia liền đã giống như bị người nhấn nút tạm dừng, ngưng lại tại chỗ.
Theo một ngọn gió lướt qua đầu ngõ, cơ thể của hắn cũng đã giống như một đống tro tàn, bị gió cuốn đi, triệt để tan biến giữa thiên địa.
"Bổn đế nói được làm được, sẽ không giết cả nhà ngươi. Nhưng mạng của ngươi, bổn đế nhất định phải lấy."
Thân là Đại Thiên Ma Đế, Nhậm Ngã Tiếu hiển nhiên sẽ không có khả năng thả một nguy hiểm tiềm tàn như Sở thiếu gia ra, dù cho hắn là thật tâm hối cải, hay là hư tình giả ý.
Bởi vì quyền quyết định, tốt nhất vẫn là nên nằm trong tay của bản thân mình, mà không thể tùy tiện giao phó cho kẻ khác được.
Quan trọng nhất là, chỉ có người chết, mới có thể hoàn toàn kín miệng, cũng như không thể làm ra chuyện bất lợi gì cho hắn và y.
"Này, Nhậm Phiêu, ngươi và Sở thiếu gia nói gì vậy? Sao ngài ấy lại đột ngột bỏ chạy? Còn có, hai tên hộ vệ đâu mất rồi? Rõ ràng ta vừa mới nhìn thấy kia mà..."
Có thể xem như là tận mắt chứng kiến chuyện này, nhưng Triêu Nhiên cũng không hề hay biết, cả ba vị đương sự mà mình vừa nhắc tới, lúc này đều đã hôi phi yên diệt, ngay cả xương cốt cũng không còn.
"Ta cũng không biết nữa, hắn nói bản thân có chuyện phải về gấp, cho nên nhờ ta chuyển lời cáo biệt với ngươi. Sau đó liền chạy thục mạng đi mất rồi."
![](https://img.wattpad.com/cover/304875828-288-k462430.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang
HumorTriêu Nhiên căn bản không dám tin tưởng, bản thân sẽ có ngày xuyên vào trong tiểu thuyết hắc ám văn do chính mình sáng tác. Hơn nữa, còn trở thành một nhân vật quần chúng, ngay cả tên cũng chưa từng được đề cập qua. Không có thiên phú tu luyện...