**Bởi vì bối cảnh của ngoại truyện này là hiện đại, nên ta xin phép đổi cách xưng hô sang kiểu hiện đại cho phù hợp nhé!
"Triêu Nhiên, mau thức dậy đi! Đã 7 giờ 30, sắp sửa trễ giờ rồi! Đừng ngủ nữa!"
Đầu đau quá...
Bên tai truyền tới một giọng nói có hơi xa lạ, bả vai lại bị lắc mạnh, không thể làm gì khác hơn, Triêu Nhiên chỉ có thể gắng gượng mở mắt ra.
Đập vào mắt, liền là một gương mặt mập mạp có vài phần quen thuộc. Chỉ có điều, mái tóc cắt ngắn cùng bộ quần áo chỉnh tề, tràn ngập khí tức hiện đại của đối phương, lại làm Triêu Nhiên không khỏi đờ người trong chốc lát.
"Cmn, rốt cuộc cậu cũng chịu tỉnh rồi. Nghe nói hôm nay có tiết kiểm tra kỹ năng thanh nhạc đó, sớm biết như vậy, hôm qua liền không rủ cậu ra ngoài ăn lẩu, khiến cậu về trễ như vậy."
"Ngươi...là ai?" Đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, đã sớm không nghe rõ được lời càu nhàu của người trước mặt, Triêu Nhiên liền hàm hồ hỏi.
Nào ngờ được, khi nghe xong câu hỏi này, đối phương lại đột ngột trở nên vô cùng kích động, bắt lấy vai y liền điên cuồng lắc mạnh :"Trời ạ, Triêu Nhiên, cậu ngủ một đêm, ngủ đến đầu óc ngu ngơ luôn rồi à?"
"Tôi là Vương Phú Quý, Vương mập mạp, anh em tốt của cậu đây!"
Vương phú quý...Vương mập mạp...anh em tốt...
Đem từng chữ một thu vào tai, con ngươi chậm rãi mở to, cảm giác mông lung trong nháy mắt liền bị rút sạch, cả người chợt tỉnh táo, đưa mắt nhìn xem gian phòng ký túc xá đã có chút phai mờ trong ký ức, lại cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, mồ hôi lạnh của Triêu Nhiên liền chảy ròng ròng.
"Chuyện gì đang xảy ra đây?" Toàn thân choáng váng, Triêu Nhiên liền theo bản năng bấm mạnh vào đùi mình một cái, mong rằng mọi thứ trước mặt chỉ là một giấc mơ.
Thế nhưng, cảm giác đau nhói vừa truyền tới, lại khiến y cảm thấy hoảng hốt, thật lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Y vẫn còn nhớ rất rõ ràng, hôm qua chính mình chỉ cùng hai người bọn họ ngủ một giấc, tại sao hôm nay vừa tỉnh dậy, lại đột ngột quay về thế giới này rồi?
"Nhậm Ngã Tiếu...Phó Tử Tranh..." Lẩm bẩm gọi tên bọn họ, Triêu Nhiên liền lảo đảo đứng dậy.
May mắn thay, giường của y là nằm ở bên dưới, sát với mặt đất, mà không phải nằm ở tầng trên, nếu không, với bộ dạng thất hồn lạc phách này của y, e rằng đã sớm té ngã.
"Triêu Nhiên, tôi biết cậu vừa bán được bản quyền xuất bản tiểu thuyết nên cảm thấy rất vui, nhưng cậu cũng đâu cần vừa tỉnh dậy liền đã gọi tên nhân vật trong tiểu thuyết của mình như vậy đâu chứ. Chẳng lẽ là đêm qua nằm mơ, mơ thấy thứ gì..."
Mơ sao?
Bị lời nói vô ý của Vương Phú Quý đả động tới, bước chân của Triêu Nhiên liền khựng lại, nhưng rất nhanh cũng đã lắc đầu, lẩm bẩm :"Không thể nào, mọi thứ đều chân thật như vậy, làm sao có thể là mơ được..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Ma Đầu Xem Ta Là Bạch Nguyệt Quang
HumorTriêu Nhiên căn bản không dám tin tưởng, bản thân sẽ có ngày xuyên vào trong tiểu thuyết hắc ám văn do chính mình sáng tác. Hơn nữa, còn trở thành một nhân vật quần chúng, ngay cả tên cũng chưa từng được đề cập qua. Không có thiên phú tu luyện...