Điện thoại của Hanyeon lần nữa rung chuông, nàng vội vã bắt máy, tất nhiên là có cả đội cùng lắng nghe. Họ như nín thở chờ đợi đầu dây bên kia cắt lời.
"Hanyeon..."
Tiếng nói quen thuộc cất lên, Hanyeon mở loa ngoài thế nên cả đội cùng nghe thấy giọng nói của anh. Soobin gấp gáp gọi tên Yeonjun.
"Yeonjun, cậu đang ở bệnh viện nào?"
"Tôi đoán trận đấu không khả thi là mấy nhỉ?", Yeonjun cười nhẹ, anh không trả lời câu hỏi của cậu, nói lên những gì đã trong anh từ lúc nãy đến giờ.
"Tôi hỏi cậu đang ở đâu?", đây có thể là lần đầu tiên mọi người thấy Choi Soobin lớn tiếng với anh. Thường ngày dù anh có gây ra những chuyện quá đáng thế nào đi nữa thì Soobin cũng không nở quát anh, vậy mà hôm nay...
"Choi Soobin, người đã gây ra tại nạn cho tôi là Woojin, Kim Woojin."
Câu nói của Yeonjun kết thúc cũng là lúc không khí đột nhiên im lặng. Không còn tiếng Soobin lo lắng, không còn tiếng của Hanyeon hỏi han, cũng không còn tiếng khuyên ngăn của cả đội nữa, chỉ còn những tiếng bàn tán từ khán đài, nho nhỏ truyền qua đầu dây.
Điện thoại đã ngắt kết nối, Yeonjun nhìn sâu ra ngoài cửa sổ mỉm cười.
"Đội bên kia thắng có đằng trời"
------------------------------
Tiếng còi vang lên, thời gian thi đấu đã được sẵn sàng. Hanyeon lấy lại điện thoại, từ tốn cất vào lại túi đồ.
"Các cậu cũng biết nên làm gì rồi chứ?"
"Ừ!"
Âm thanh đồng đều vang lên, có thể nghe thấy cả sự tức giận của cả đội trong câu từ ngắn gọn này.
"Gây ra tai nạn nhưng vẫn dửng dưng đến đây thi đấu cơ đấy. Xây dựng đội hình Homicidal. Hãy là một kẻ đi săn khôn ngoan"
Đội hình được chuẩn bị cho những trường hợp nguy cấp lại được triển khai vào hai hiệp cuối. Homicidal - sát nhân là đội hình được Yeonjun sáng tạo ra, một sát nhân sẽ không bao giờ tấn công trực tiếp con mồi, họ sẽ để cho con mồi trốn chạy, vờn giỡn với mồi ngon là đều đặc biệt thường thấy ở sát nhân.
Ở đội hình này Soobin là trung tâm với kỉ thuật ném xa tuyệt vời, cậu chỉ việc duy chuyển nhẹ nhàng chờ bóng đến tay rồi dứt điểm. Còn những thành viên khác chỉ việc cướp lấy bóng, bằng mọi cách chuyền đến tay của Soobin là được.
Cả đội trở lại sân đấu, không còn cái dáng vẻ sầu não như lúc đầu mà là cái khí chất mang đậm hai chữ "CHIẾN ĐẤU". Ở trận đấu này họ tự tin, họ chiến thắng!
------------------------------
Chiến thuật quả nhiên hiệu quả, những cú nếm xa với 3 điểm tuyệt đối liên tục được ghi lên bảng điểm của đội.
Lại một quả bóng nữa đến tay Soobin, cậu nhón người bật nhảy quả bóng từ tay cậu bay cao lên rồi hạ cánh xuống khung sắt quen thuộc - 3 điểm tuyệt đối lại về tay.
Số điểm nhanh chóng được nâng cao, đội bên kia lần lượt mất bóng, những cú đúp bất ngờ khiến cho họ chẳng tài nào giữ nổi bóng trong tay. Điều khiến họ bực tức nhất chính là cái cách duy chuyển của Soobin. Cả đội đối thủ chẳng thể nào bắt kịp cậu, bên cạnh cậu luôn có hai người kè thôi, rất khó để ngăn cản.
Vì sao gọi là đội hình Homicidal? Vì đội hình này chẳng ngại đổ máu, tức họ sẵn sàng giết chết tất cả những vật cản đường, và vai nạn nhân luôn là vai diễn được nhiều kẻ đi săn thực hiện nhất.
Tiếng còi lại vang lên, Woojin lần nữa phạm lỗi, cậu ta đã làm bị thương ba người liên tiếp ở bên đội của Soobin.
Áp lực dư luận thật sự đáng sợ lắm đấy, những tiếng bàn tán to nhỏ vang lên nơi khán đài, tức nhiên toàn là lời chê trách và khinh thường cậu ta.Điều đó khiến cho Woojin nóng tính nay lại càng mất kiểm soát.
Hiệp ba kết thúc với những hơi thở gấp gáp của đội bạn, tỉ số hiện tại là 66 - 73. Hanyeon mỉm cười đắc chí, nàng lần nữa hạ giọng.
"Đến lúc đè nát họ rồi, thời gian vờn giỡn kết thúc"
Những nỗi lo sợ vô hình được tạo ra từ ánh mắt của đội hình Homicidal. Khiến cho đội bạn vì cái ám ảnh của trận cũ mà hơi suy yếu, đội bạn định sẽ ép sát Soobin để cậu không có cơ hội hành động.
Nhưng họ quên trong trận đấu không chỉ có mỗi Choi Soobin.
Vì dùng khá nhiều người kiểm soát cậu nên đội hình bên kia xuất hiện lỗ hỏng thế là những cú úp rổ mạnh mẽ xuất hiện. Choi Soobin rất mạnh còn những người trong đội lại rất giỏi. Thành viên trong đội có thể không mạnh bằng cậu nhưng họ đoàn kết và ân ý.
Đội bạn thấy tình hình không ổn liền quay lại phòng thủ và Soobin lại lần nữa có những cú ném bóng tuyệt hảo. Điểm số nhanh chóng bị vượt mặt, đội hình Homicidal liên tục thay đổi từ nghiền nát chuyển sang vờn giỡn và ngược lại, cướp lấy tất cả sức lực và hơi thở của đội bên kia.
Vài phút cuối cùng, quả bóng đã nằm gọn vào lòng bàn tay cậu nhưng lần này cậu không ném mà quyết định trực tiếp tấn công. Những con người yếu ớt thì làm sao chống lại một con hổ đang tức giận, vật cản đường chiến thắng thì đáng bị đè nát.
Soobin bật người lên cao úp thật mạnh quả bóng xuống, cú úp ấy dồn nhiều lực đến độ khiến cho cây trụ lung lay.
Tiếng còi kết thúc vang lên, sự hò hét cuồng nhiệt của khán giả xuất hiện, như đã nói đội hình Homicidal xuất hiện chỉ có thắng - không có thua.
Taehyung ánh nhìn khinh bỉ nhìn Woojin đang tức giận bên cạnh. Đôi môi cử động, giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe.
"Non~"
BỐP!
Một cú đấm mạnh từ Woojin lên gương mặt Soobin dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, rồi cậu ta lao đến đè lên người anh mà đánh dồn dập, nhưng Taehyung không hề đánh trả. Những người khác cũng lao đến can ngăn trận ẩu đả.
Soobin nở một nụ cười gian manh mà chỉ có mình Woojin mới thấy được, đây chính xác là điều cậu muốn. Nếu cậu ta đã đánh cậu trước thì khi cậu đánh lại, dù có đánh cho cậu ta đến tàn phế cũng chỉ là sự phản kháng muộn thôi~
------------------------------
Sau trận ẩu đả đó thì Woojin chính thức bị đình chỉ học vì hành động bạo lực. Hiện tại cậu ta đang ở trong một con hẻm heo hóc cùng với những đứa bạn côn đồ của mình. Vừa hút thuốc vừa lẩm nhẩm chửi mắng Soobin.
Tiếng moto phân khối lớn vang lên, rồi ngày càng gần chỗ bọn nó đang đứng. Choi Soobin với cây gậy sắt trên tay, đang mỉm cười tiến vào chỗ chúng nó.
Phía sau cậu là một đàn người với loại vũ khí tương tự. Soobin thả một hơi khói ra khỏi khuôn miệng, vứt điếu thuốc xuống nền đất cộc cằn.
"Đến lúc xin lỗi rồi nhỉ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Soojun || Chào cậu, tôi là Choi Soobin.
FanfictionLần đầu tiên yêu thích một người con trai. Những cảm xúc lạ lẫm liên tục xuất hiện, những lời chỉ trích rồi sẽ xuất hiện nếu ta yêu nhau. Nhưng tôi lại chẳng quan tâm, xã hội này vốn vẫn luôn hoạt động và phán xét. Tôi yêu em, và sẽ theo đuổi em đến...