Ẩn ý trong lời nói

253 20 0
                                    

Yeonjun ngồi ở phòng khách, thoải mái khi được những hương thơm từ Khuynh Diệp xoa dịu. Soobin từ trong bếp đi ra, những món ăn hấp dẫn lần lượt được bày trên chiếc bàn vuông vức, nhỏ nhắn.

Yeonjun lấy thìa, nếm thử món canh rong biển còn đang bốc lên từng làn khói trắng, thổi lấy đi chút hơi nóng, rồi nhanh chóng thưởng thức món ăn được làm từ người yêu.

Mắt anh ngạc nhiên, to tròn, Soobin nhìn anh, vẻ mặt háo hức chờ đợi kết quả.

"Tay nghề của anh tiến bộ rồi này, ngon thật đấy", anh vừa nói vừa nhanh nhẹn nếm thử các món còn lại.

"May là em vừa miệng, anh đã rất nổ lực đấy", Soobin thở ra một cái, tâm trạng vui vẻ khi thấy anh ăn ngon miệng.

"Thế thì em yên tâm rồi"

"Về chuyện gì?"

"Nếu em không còn bên anh, anh cũng có thể tự lo cho chính mình", Yeonjun đột nhiên hạ giọng, nhìn cậu với ánh mắt hiền lành.

"Em nói vậy là sao? Em…chán anh rồi?", Soobin sững người ra vài giây, rồi ủy khuất hỏi lại.

"Anh suy nghĩ đi đâu vậy hả? Em đã nói là sau này công việc của em rất bận rồi mà, có thể là ở nguyên ngày ở bệnh viện luôn ấy"

"Choi Yeonjun hết thương tôi thật rồi", cậu chớp chớp mắt, cố gắng nở nụ cười đau buồn.

"Em xin lỗi mà, em biết là anh sẽ ủng hộ em đúng không?", Yeonjun nắm lấy bàn tay cậu, xoa xoa nhẹ như an ủi, như yêu chiều.

"Tất nhiên là vậy rồi, em hạnh phúc là anh thấy mãn nguyện lắm rồi, nếu em không thể đến bên anh vậy cứ để anh tìm lấy em"

Soobin chỉ cần nhận được vài hành động thân mật từ anh là tim đã tan chảy ngay, dễ dụ vậy đó.

"Em kiếp trước chắc đã làm điều gì lớn lao lắm nên kiếp này mới gặp được một người tốt như anh", Yeonjun bật cười trước vẻ mặt cún con của cậu, anh nói với vẻ mãn nguyện.

"Được yêu em là vinh hạnh của anh", cậu nhìn sâu vào mắt anh, rồi nâng đôi bàn tay nõn nà, đặt lên nó một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Mà Yeonjun này?"

"Ừm, em nghe"

"Sao lúc trước em biết anh không ăn được cay thế?"

Soobin vẫn nhìn anh mỉm cười đầy ấm áp, còn Yeonjun đã lảng tránh ánh mắt đi nơi khác, cả hai bắt đầu người đi hứng mưa người đi hưởng nắng.

"Canh rong biển hôm nay anh nấu ngon lắm đấy"

"Anh cũng chưa từng nói là mình thường dùng nổi đau để kìm nén cảm xúc"

"Cơm hôm nay vừa thơm vừa dẻo, ăn ngon lắm luôn"

"Em vẫn luôn lảng tránh khi anh nói về những chuyện này nhỉ?"

"Thịt sườn hôm nay anh làm cũng ngon lắm"

"Thôi được rồi, em không muốn nói thì thôi vậy", Soobin thở dài bất lực, cậu ủ rũ buông bỏ.

"Không phải là em không muốn nói, mà là chưa đến thời điểm thích hợp", Yeonjun lén liếc nhìn cậu, anh úp mở nói.

"Vậy khi nào sẽ là thời điểm thích hợp?"

"Ừm...khi em hết yêu anh?"

"Vậy có lẽ suốt kiếp này anh sẽ không được biết rồi"

"Anh tự tin vậy luôn đó hả?"

"Thế em nói xem, khi nào thì em sẽ hết yêu anh?"

"Khi em chết đi"

Bóc!

Soobin vẻ mặt không vui, búng lên trán anh một cái rõ đau.

"Sao anh búng em?", Yeonjun ôm trán đau, mặt phụng phịu, giọng ấm ức trách móc.

"Ai cho phép em nói mấy câu xúi quẩy như vậy hả? Ăn nhanh để anh còn rửa bát"

"Vâng, vâng", Yeonjun còn xoa xoa trán đỏ, còn nhìn cậu với ánh mắt tinh nghịch.

—oOo—

Trên chiếc giường lớn, êm ấm. Yeonjun được cưng chiều trong vòng tay cậu, anh thoải mái ôm lấy con thỏ lớn cạnh bên. Soobin vẫn chưa ngủ, cậu suy nghĩ gì đó rồi mơ hồ nói với anh.

"Vừa nghĩ đến viễn cảnh em rời xa anh, anh đã không kìm được nước mắt rồi nè"

"Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của tự nhiên, chúng ta chẳng thể nào chống lại chỉ đành yên phận chấp nhận thôi. Chỉ là nếu em thật sự chết đi, em mong anh ở lại nơi đây sẽ không vì chuyện đó mà quá đau thương, thế giới này còn nhiều thứ em chưa khám phá hết, còn nhiều cảnh đẹp em chưa đi qua, chỉ mong lúc đó anh sẽ đeo lên chiếc vòng cổ của em, mang em đi khắp nơi của thế giới xinh đẹp", Yeonjun vừa nói vừa mân mê sợi dây chuyền hình trăng lưỡi liềm đang đeo trên cổ anh.

"Xin lỗi, đột nhiên anh lại nói đến những chuyện xui xẻo này". Soobin hôn nhẹ lên tóc anh, buồn bã buông lời xin lỗi.

"Chuyện này cũng được coi như là điều hiển nhiên trong cuộc sống này thôi. Nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

"Nếu em chưa chết mà anh dám yêu người khác thì anh chuẩn bị tinh thần đi"

"Em định sẽ làm gì anh đây?"

"Em sẽ tiêm thuốc độc vào đồ ăn của anh, cho anh đi trước tuổi thọ luôn. Sau đó em cũng sẽ đến cùng anh, hai mình lang thang cùng nhau đi dọa ma người khác"

"Em tính toán cũng kĩ quá ha. Nghe sợ quá nên anh phải yêu em đến suốt đời này thôi"

"Thế thì tốt"

Yeonjun rút vòng lòng ngực ấm áp của cậu, ngoan ngoãn mà ngủ. Soobin ôm lấy anh, nhẹ nhàng cùng anh say giấc.

Soojun || Chào cậu, tôi là Choi Soobin.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ