Thường ngày Choi Soobin vẫn luôn đợi anh cùng tan trường nhưng hôm nay lại chẳng thấy đâu, Yeonjun ngó nghiêng vẫn chẳng thấy cậu nên lủi thủi đi về một mình.
Cả buổi tối anh nằm đợi thông báo từ điện thoại nhưng chẳng có một tin nhắn nào hết. Yeonjun nằm trên giường êm, gác tay lên trán suy tư.
"Giận rồi sao?", anh lại nhìn vào chiếc điện thoại nhạt nhẽo, mở cuộc trò chuyện lên chỉ có vài dòng tin nhắn cũ chẳng thấy xuất hiện điều gì mới cả.
Yeonjun chán nản vứt điện thoại sang một góc, anh đắp chăn ấm, bật điều hòa lên.
"Cũng chẳng quan trọng, mình rảnh mà quan tâm chắc", câu nói kết thúc cũng là lúc anh cuộn mình trong chăn ấm.
3 tiếng đồng hồ sau mắt của Yeonjun vẫn ở toang, anh chẳng tài nào chộp mắt.
"Mình không ngủ được, được rồi mình thừa nhận là mình rất quan tâm cậu ấy, giờ làm sao đây cũng khuya rồi làm sao mà nhắn tin được", Yeonjun ngồi dậy vò đâu bứt tai.
"Hay mình nhắn tin hỏi bài tập, ôi trời mình đúng là điên rồi, bộ quên rằng cậu ta đứng cuối khối rồi à? Sao mà mình học chi giỏi thế nhỉ? Đau đầu quá đi"
Giờ mà có ai xuất hiện trong phòng cậu chắc chắn sẽ chuyển cậu vào bệnh viện tâm thần ngay lập tức. Không có ai 2h sáng tự ngồi lẩm nhẩm với chính mình cả. Đã vậy khuôn mặt lại chẳng biểu hiện cảm xúc nào, lời nói thì sốt sắng mà mặt thì tỉnh như ban ngày. Mà nói chứ có crush học dở cũng quá thiệt thòi đi.
Sau một hồi tự trò chuyện với mình nhưng vẫn chưa nghĩ được lí do để bắt đầu trò chuyện với cậu thì mắt Yeonjun đã sụp xuống vì mệt mỏi, anh ôm chiếc điện thoại trong lòng bàn tay mà thiếp đi.
---oOo---
Không thấy Soobin đứng đợi trên con đường tới trường, không thấy cậu bám dính lấy anh nữa, cảm giác trống vắng thật khó chịu.
Tại bàn ăn Yeonjun bất động nhìn ra hướng cửa sổ, thấy vậy Hanyeon lo lắng hỏi.
"Cậu sao vậy?"
"Đang lo lắng", Yeonjun quay mặt lại nhìn nàng, miệng thì nói lo mà mặt thì như tảng băng.
Hanyeon mặt mày khó hiểu, mặc dù đã tiếp xúc nhiều với anh nhưng đoán được biểu cảm của anh vẫn là một bài toán khó đối với nàng, đa số cảm xúc của anh đều cho anh tự tạo ra nên Hanyeon chẳng biết đâu mà lần.
Bệnh của Yeonjun cũng không đi vào quá nặng, anh vẫn có thể biểu hiện cảm xúc thật của bản thân mình nhưng trường hợp đó rất ít, đó giống như hành động bất giác của bản thân vậy. Dù vậy, Hanyeon vẫn ân cần quan tâm.
"Nếu cậu có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói ra với tôi, tôi sẽ lắng nghe và đưa ra lời khuyên tốt nhất cho cậu", Hanyeon chân thành nói với anh.
Yeonjun nhìn thẳng vào ánh mắt nhiệt tình của nàng, hít lấy một hơi thật sâu để nói ra câu đầu tiên.
"Không có gì đâu"
Rắc!
Đôi đũa tre trong tay Hanyeon bị bẽ gãy làm đôi, cô nàng cố gắng giữ được nụ cười tự nhiên nhất có thể.
Ai bảo làm bạn với anh dễ dàng thì lại đây mà xem, cái tính khí với cách nói chuyện của anh không khiến đối phương tức đến nhồi máu cơ tim mới lạ đấy.
"Sao cậu lại bẻ gãy đũa như thế? Cậu định ăn bằng tay à?" Yeonjun vẫn vẻ mặt dửng dưng, thản nhiên cất lời.
Hanyeon đặt tay lên ngực mình cố trấn tĩnh lại bản năng nóng nảy của mình vào trong.
"Không được Hanyeon, cậu ấy mới xuất viện không thể đấm cậu ấy vào đấy nữa, sắp đến kì thi rồi không được làm ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại nào", những dòng suy nghĩ chạy lên trong đầu nàng.
"Không ăn mà ngồi lảm nhảm cái gì như người điên thế? Mà cậu định ăn bằng tay thật à? Như thế bẩn lắm, ở sạch lên đi"
Hanyeon như muốn thổ huyết trước miệng lưỡi cay đắng của anh. Sao Yeonjun đối với người ngoài và người thân lại khác biệt như vậy???
"Cậu thật sự hợp với Choi Soobin lắm đấy"
---oOo---
Buổi chiều như thói quen Yeonjun vẫn ngồi đọc sách bên khung cửa quen thuộc, hôm nay không thấy thỏ ta xuất hiện nữa rồi.
Bỗng một hộp sữa được đặt xuống ngay vị trí của anh, Yeonjun ngước mắt lên nhìn chủ nhân của nó. Soobin từ từ ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, khó ở nhìn anh.
"Tôi đang giận cậu đấy"
"Tôi biết"
"Cậu định làm thế nào để tôi nguôi giận đây?"
"Xin lỗi", Yeonjun ánh mắt hơi buồn nhìn cậu.
"Chỉ vậy thôi à?"
"Cậu muốn thế nào mới hết giận"?
"Cậu dạy kèm cho tôi"
Yeonjun nhanh nhẹn gật đầu đồng ý.
"Dạy ở nhà của cậu"
Yeonjun vẫn gật đầu đồng ý.
"Tôi sẽ ở lại nhà cậu trong mấy tháng tới"
Yeonjun gật đầu nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu từ chối, mắt anh ngạc nhiên nhìn cậu như muốn xác thực.
Choi Soobin giữ nhẹ cằm anh, ghé sát mặt mình vào anh, ánh mắt như muốn khóa chặt Yeonjun.
"Lần này là cậu làm sai đấy, không muốn chuộc lỗi sao?"
Yeonjun hơi hoảng, anh bối rối muốn thoát khỏi tay Soobin nhưng lại bị cậu dùng bàn tay to lớn giữ chặt lấy eo mình.
"Đ-được, tôi đồng ý", cuối cùng Yeonjun vẫn chào thua, anh ấp úng trả lời yêu cầu của cậu.
Cảnh tượng này nói sao nhỉ? Giống như một con sói lớn đang ức hiếp một chú mèo nhỏ trên cánh đồng. Con sói lạnh lùng, uy nghiêm đối đáp, mèo con thì ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
---oOo---
Sau khi vừa trở về, Soobin đã vội chạy lên phòng thu xếp đồ đạc vào một chiếc vali, cậu chạy nhanh xuống nhà thì bắt gặp bà Choi đang an nhiên thưởng trà bên chiếc ghế sang trọng. Bà Choi thấy con trai mình đồ đạc lĩnh khỉnh thì hỏi.
"Con lại đi đâu đấy?"
"Quên nói với mẹ, con sẽ không về nhà một thời gian. Khoảng thời này mẹ cứ cho là con đi bụi đi, ha quên con ngay khoảng thời gian này luôn cũng được, nói chung là đừng gọi điện hay tìm kiếm con, con vẫn sẽ an toàn nên mẹ đừng lo. Tạm biệt mẹ!"
Nói xong một tràn thì Soobin nhanh chóng rời khỏi nhà, bà Choi vẫn chưa kịp tiếp thu lời con trai mình, cũng chỉ đành thở dài bất lực.
"Sao mình có thể sinh ra đứa con có hiếu đến thế nhỉ?"
---oOo---
Đồ đạc của Soobin đã chuyển hết vào nhà anh, họ sẽ chính thức sống chung từ hôm nay, nói chính xác hơn thì Soobin sẽ ở nhà anh đến hết kì học này.
BẠN ĐANG ĐỌC
Soojun || Chào cậu, tôi là Choi Soobin.
FanfictionLần đầu tiên yêu thích một người con trai. Những cảm xúc lạ lẫm liên tục xuất hiện, những lời chỉ trích rồi sẽ xuất hiện nếu ta yêu nhau. Nhưng tôi lại chẳng quan tâm, xã hội này vốn vẫn luôn hoạt động và phán xét. Tôi yêu em, và sẽ theo đuổi em đến...