Chương 79: "Khi tôi chết, anh có thể đưa Thẩm Diễm vào nhà đúng không?"

1.4K 21 0
                                    

Khương Thành đã nhận ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, bởi khi cô giáo mang Bánh Đậu ra, anh tiếc nuối nói: "Thực ra, cho trẻ học cùng lớp với nhiều bạn ở trường thì tốt hơn. Trẻ con nên học hỏi không chỉ là kiến ​​thức mà còn để đối xử với mọi người. Tất nhiên, đó chỉ là ý kiến ​​cá nhân của tôi. "

Bánh Đậu là cháu trai vàng của Cố gia, nếu nữ giáo viên này không phải thực sự thích Bánh Đậu, hơn nữa nếu Bánh Đậu không thực sự thông minh và nhạy bén, cô sẽ không dám nói ra điều này.

Nhưng đây là cháu của Cố gia, nhà giàu quá sâu, ai biết làm sao.

Nữ giáo viên buồn bã nói lời từ biệt Bánh Đậu, Khương Thành không khỏi hỏi: "Xin lỗi, cô giá là có ý gì?"

Nữ giáo viên kinh ngạc nói: "Cố phu nhân vừa mới thông báo cho trường học, Cố thiếu gia hiện tại sẽ không đến nhà trẻ."

Khương Thành sửng sốt, nữ giáo viên không muốn gây thêm phiền phức nên vội vàng giải thích vài câu rồi rời đi.

Bánh Đậu ngơ ngác đi theo Khương Thành xuống xe, trong lòng vẫn còn tưởng rằng giống như lần trước, bà ngoại nhớ cậu nên đưa về nhà sớm, dù cậu thật muốn ở lại trường học.

Bánh Đậu không nói ra suy nghĩ của mình, mẹ đã nói rồi, sau này chỉ có thể nói sự thật với ba, không ai khác được.

Bánh Đậu ghi nh và ngoan ngoãn làm theo.

Tất cả mảnh sành sứ vỡ trong phòng làm việc đều đã được dọn sạch sẽ, Hà Uyển đã nguôi ngoai cơn tức giận và lên phòng khách ở lầu một.

Khi Bánh Đậu quay lại, bà không hề di chuyển, vẫn ngồi trên ghế sofa một cách điềm tĩnh.

Sau khi Bánh Đậu bước vào, Hà Uyển quay lại nhìn cậu với ánh mắt lẫn lộn.

Bánh Đậu chớp mắt, như thể khó hiểu.

Hà Uyển rốt cục thở dài nói: "Đến đây với bà nội, để bà nhìn kỹ một chút."

Bánh Đậu ngoan ngoãn đi tới, Hà Uyển ôm cậu vào lòng, nhìn kỹ lông mày của cậu, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ ngoài của đứa trẻ vẫn giống Cố Thừa Minh hơn, không có nhiều điểm giống với Thẩm Diễm.

Hà Uyển mím chặt môi, vô tình ấn mạnh tay vào, cánh tay đang ôm Bánh Đậu bị đau, thấp giọng kêu một tiếng, Hà Uyển định thần lại, vội vàng nhẹ giọng xin lỗi đứa nhỏ.

Bánh Đậu yếu ớt nói: "Không, không sao đâu."

Hà Uyển cố nặn ra một nụ cười nói: "Con muốn ăn gì? Để dì Lưu Vân đưa con đi ăn. Bà nội có chút mệt muốn lên lầu nghỉ ngơi."

Bánh Đậu cảm thấy bà vẫn rất tốt với cậu nên nói: "Bà ơi, bà bị bệnh à? Uống thuốc đi."

Hà Uyển khẽ thở dài, sờ lên đầu tóc cậu, nhẹ nói: "Ừ, bà ốm rồi, già rồi, còn chưa làm được gì."

Bà xoay người rời đi, bóng lưng uyển chuyển điềm tĩnh lúc này trông rất cô đơn, đương nhiên Bánh Đậu không nghĩ ra điều này, cậu chỉ nghĩ bà nội có chút kỳ quái.

Gặp Lại Sau Ly HônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ