Chương 9

704 74 1
                                    

Văn Vũ ngủ trên bàn ăn cả đêm.

Ánh nắng chói chang của buổi sáng sớm tháng 5 tràn vào nhà ăn qua khung cửa sổ. Từ trần đến sàn nhà rực rỡ ánh sáng, cuốn đi mọi bóng tối của đêm qua.

Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, giơ tay lên chắn bớt ánh nắng chói chang.

Một đôi mắt sắc bén mang theo lo lắng cùng mê mang, nhìn lại trên cánh tay bị trán đè thành một mảng đỏ.

Bàn ăn xa hoa rộng rãi trước mắt, đại sảnh biệt thự rộng lớn, đều đang nhắc nhở cậu rằng trải nghiệm tối hôm qua không phải là mơ.

Thiếu niên mím môi ngồi thẳng người, một chiếc áo khoác màu đen phủ lên lưng cậu, ngay khi thân thể cậu ngồi thẳng chiếc áo trượt xuống sàn nhà, phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng.

Văn Vũ theo thanh âm quay đầu nhìn lại: Là áo khoác của người đàn ông tối hôm qua?

Ứng Thần đã trở lại!

Trái tim Văn Vũ đập mạnh, trong nháy mắt bắt đầu đề phòng.

Tối hôm qua sau khi trải giường xong cậu vẫn ngồi ở phòng ăn chờ đợi, chỉ là người đàn ông vẫn không trở về, cậu cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

Trên bàn ăn trước mặt cậu hiện xếp chiếc áo ngắn tay mới, hẳn là người đàn ông kia chuẩn bị cho cậu.

Văn Vũ rũ mắt nhìn chiếc áo bị xé rách lộ ra lồng ngực của mình, không chút do dự cầm lấy áo ngắn thay.

Trong đại sảnh im ắng, cậu cũng không cảm nhận được hơi thở u ám áp lực của người đàn ông tối hôm qua.

Tầm mắt Văn Vũ quét qua quét lại ở cửa và cầu thang dẫn lên tầng hai. Cuối cùng đi về phía cầu thang.

Một căn phòng trên tầng hai là phòng ngủ mà tối hôm qua cậu đã trải giường. Cậu đi tới trước cửa phòng ngủ, ổn định hơi thở nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, gọi: "Ứng Thần."

Không ai trả lời.

Cậu ngập ngừng đẩy cửa.

Căn phòng trống rỗng, lạnh lẽo. Giường vẫn là trạng thái cậu trải tối hôm qua không ai động vào.

Cho nên, tối hôm qua lúc Ứng Thần trở về.

Chẳng những không có làm gì cậu, còn đắp áo khoác cho cậu lúc cậu đang ngủ say, chuẩn bị quần áo mới rồi lặng yên rời đi.

Cậu không thể hiểu được ý nghĩa hành vi của người kia.

Trong lòng âm thầm suy đoán: Ứng Thần chuẩn bị quần áo mới cho cậu, có phải là đang cho phép cậu ra ngoài hay không?

Văn Vũ xoay người xuống lầu, bước nhanh về phía cửa.

Bàn tay thon dài lạnh lùng cầm tay nắm cửa kim loại, dùng sức ấn xuống: "Cạch" một tiếng kim loại va chạm giòn tan, cánh cửa đêm qua không mở được đã mở ra.

Ánh nắng chói chang ngoài cửa lập tức chiếu vào, chiếu rọi lên khuôn mặt kinh ngạc cùng vui mừng của thiếu niên.

Hướng nhìn ra sân, những bãi cỏ xanh như trải thảm, cây cỏ hoa lá tinh tế.

[Hoàn Đam mỹ] Tế QuỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ