Chương 103. Xem tướng!

152 16 1
                                    

"Đoạn Minh Hoàng, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, ngươi muốn tiêu trừ Minh Phượng, Minh Phượng tất nhiên sẽ lại cùng ngươi một lần nữa tranh đoạt, rất có thể ý thức của ngươi sẽ một lần nữa bị hao tổn, nếu cứ tiếp tục trở lại là Phác Thái Anh lúc trước, sợ là so với trước càng ngu ngốc hơn, ngươi hiện tại có mỹ mạo, có trí tuệ, có của cải, thật sự ngươi muốn lại trở về như lúc trước, là một Phác Thái Anh hai bàn tay trắng sao?" Hưu Nguyệt hỏi lại.

"Toàn bộ đều có, chỉ riêng vui vẻ hạnh phúc thì không!" Đoạn Minh Hoàng mỉm cười, cười đến vô cùng dị người, thiếu chút nữa làm cho Hưu Nguyệt mê mẩn thần hồn.

"Ngươi đã quyết định rồi sao?" Hưu Nguyệt lo lắng hỏi lại một lần nữa, đây cũng không phải là việc nhỏ.

"Hưu Nguyệt, ngươi từ khi nào lại như mẹ ta vậy? Kỳ thật người là người tốt, chỉ là tính cách quá nhiều lời thôi!"

Da đầu Hưu Nguyệt có chút run lên, bị người khác chửi mắng đã quen, lần đầu tiên được thổi phồng như vậy, da gà liền nổi lên, Hưu Nguyệt quả nhiên không thích hợp làm người tốt mà.

"Được, nếu ngươi đã không hối hận vì đến đây, thì ta cũng không muốn uổng công làm bảo mẫu một lần!"

**

"Quốc sư, Phác Thái Anh có đến đây không?" Trần Tiểu Diễm vô cùng mệt mỏi hỏi, Phác Thái Anh đã chạy đi mất nữa rồi sao?

"Đuổi đi rồi!" Hưu Nguyệt lại ngáp dài, mới vừa đuổi đi một người, thì người khác lại đến, ngày mai nên đem cửa khóa chặt lại, Hoàng đế có tới cũng không mở cửa cho vào.

"Sao..." Trần Tiểu Diễm có một chút muốn mắng Hưu Nguyệt, thật vất vả lắm mới đến được đây giờ lại phải giằng co.

"Ta là muốn gửi gấm công đạo của Hoàng thượng, Hoàng thượng có chuyện muốn nói với hắn, hắn đáng lẽ phải thấy vui mới đúng, sao lại chạy mất dạng..." Trần Tiểu Diễm thì thào tự nói.

Hưu Nguyệt lắc đầu "Đến chậm, cái gì cũng đều đã quá muộn, cuối cùng cũng hạ mình, nhưng, Phác Thái Anh, ngươi tốt nhất nên hối hận chết đi!"

"Sao?" Tiểu Diễm mê hoặc hỏi.

"Ngươi không cần tìm Phác Thái Anh để làm gì, tìm được rồi cũng vô dụng. Lạp Lệ Sa bên kia có trách phạt, ta sẽ thay ngươi làm cho xong công đạo lần này, ngươi có thể rời khỏi đây!" Hưu Nguyệt nhắn Trần Tiểu Diễm rời đi.

Xem ra cũng phải đi gặp Lạp Lệ Sa một chuyến, nói cho Lạp Lệ Sa biết rõ Phác Thái Anh đã mất đi ký ức, mình cũng rất tò mò muốn biết phản ứng của Lạp Lệ Sa như thế nào, được rồi, mình thừa nhận bản thân mình có ác ý, thích xem cuộc vui. Người tốt quả thật Hưu Nguyệt đây không thích hợp để làm.

Tiểu Diễm cảm thấy Hưu Nguyệt quả thực rất to gan lớn mật, dám gọi thẳng tên Hoàng thượng như vậy, bất quá Quốc sư quả thật cũng rất lợi hại, Quốc sư đã nói như vậy, hẳn không có vấn đề gì.

***

Phác Thái Anh sau khi bị Hưu Nguyệt đuổi đi, sau đó liền đi lang thang ở trên đường, nhìn thấy rất nhiều người qua lại trong lòng cảm thấy có chút cao hứng, kinh thành vẫn giống như trước đây, thật náo nhiệt, bất quá chuyện lúc trước, thực sự nàng không biết tới kinh thành như thế nào? Nàng nhớ rõ bản thân mình muốn vào kinh thành để tìm Tiểu Lạc, nhưng lại gặp Hưu Nguyệt đáng ghét kia nói Tiểu Lạc ở Tấn Dương thành, nhưng sau khi đến kinh thành chuyện gì đã xảy ra thì nàng không nhớ rõ. Hưu Nguyệt còn nói nàng bị té, khiến cho đầu óc bị hỏng, liền quên hết bốn năm trí nhớ thời gian trước.

Đại Cung [Cover] [Chaelisa]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ