Chương 26: Kéo đẩy

15.9K 1.2K 327
                                    

Pete ngồi trên bệ rửa tay, mệt mỏi ngửa đầu dựa vào gương, nhìn về phía căn buồng mới ban nãy còn rung lên vì sự đưa đẩy dữ dội của hai người.

Và Vegas thì còn đang loay hoay xử lý tàn cuộc trong kia với chiếc áo sơ mi trắng không cài khuy lỏng lẻo vắt trên người. Loại hành động mà nếu lọt ra ngoài thì hung danh của hắn sẽ mất sạch và trong giới sẽ cười thẳng vào mặt hắn.

Cơn kích tình khiến đầu óc Pete trống rỗng đã qua, hắn nghiêng đầu dò hỏi:

"Anh thực sự không bỏ thuốc Porsche?"

Vegas thở dài:

"Lần thứ 10 rồi Pete. Không phải tôi. Tại sao tôi lại muốn ăn đồ ăn trong đĩa của người khác khi món ăn yêu thích của tôi bày ngay trước mặt? Và, nếu tôi muốn làm thì chẳng cần đến thuốc."

Phải rồi. Sự quyến rũ khốn nạn của Vegas và pheromone uy quyền của hắn có thể gỡ phăng quần áo của bất kỳ ai và khiến người đó chủ động ngã rạp dưới chân hắn.

Pete hoàn toàn lĩnh ngộ được điều này.

"Vâng, thưa Enigma." Pete bĩu môi, tự động bỏ qua 'món ăn yêu thích'. Hắn quá mệt mỏi để đôi co về những lời ve vãn gần xa của Vegas.

Vegas vẫn không ngừng xịt thứ thuốc khử mùi pheromone, liếc nhìn biểu cảm chê bai của Pete.

Pete ngày một sống động trước mắt Vegas.

Trong suốt ba năm, Vegas chỉ nhìn thấy Pete như một bức tranh chân dung phác họa bằng mực tàu. Từng đường nét rõ ràng tinh xảo nhưng tất thảy chỉ là màu đen trắng ảm đạm nhàm chán.

Rất hiếm, rất hiếm khi Pete mới tự tô điểm chút sắc đỏ yêu dị. Đó hầu hết là những lúc bọn họ có nhiệm vụ chung. Ánh mắt Pete luôn bình tĩnh nhìn Vegas tra khảo các tù binh, vẻ mặt không hề biến sắc, không sợ hãi, không thương xót, không phán xét.

Nhưng pheromone hắn giấu kín lại cứ bừng bừng phấn khích, thậm chí điên loạn.

Hắn đã che giấu rất kín kẽ, hoàn toàn không có một ai nhận ra điều đó. Chỉ là lúc ấy hắn không biết, Vegas là Enigma.

Có lẽ do chút điên hiếm có đó mới khiến Vegas liếc mắt nhiều hơn về phía Pete.

Hắn muốn biết bên dưới lớp màu đen xám xịt kia còn có gì khác ngoài màu đỏ dữ dội như máu. Hắn từng cợt nhả, từng trêu ghẹo.

Nhưng những gì hắn thu được trong ba năm cũng không bằng khoảng thời gian ngắn kể từ khi Macau phân hóa... Lúc hắn biết Macau sẽ chẳng thích Pete đâu.

Bức chân dung ấy hiện tại đầy những giọt màu sặc sỡ loang lổ đan xen. Đường nét ban đầu thậm chí bị xô lệch đến không nhìn rõ.

Vegas tiến gần về phía Pete, nhặt chiếc áo vest bị ném xuống sàn, giúp hắn mặc lên.

Vegas như sực nhớ ra điều gì, mỉm cười nói.

"À, có chuyện này tôi đã muốn nói với em từ đầu buổi tối."

Pete ngẩng đầu nhìn ánh mắt chòng ghẹo của Vegas, chờ đợi.

"Hôm nay em cố tình sửa soạn cho tôi ngắm hả?"

Pete cúi đầu xuống ngay tức khắc, vành tai đỏ bừng.

[VegasPete - EABO] Greater GreatNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ