Chương 33: Bị đánh ngất rồi bị cắn và liếm

14.6K 990 46
                                    

Edit: Red | Beta: June

Mục Tinh Thần yếu ớt ngẩng đầu, trong mắt đều hiện lên vẻ đói khát. Cậu xoa bụng nghĩ nghĩ, tủi thân lắc đầu: "Không nhớ nữa." Đúng là cậu không nhớ rõ, dù sao cậu đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt.

Nói cách khác tối qua tên nhóc này chưa được ăn? Rõ ràng nhìn thấy cậu ôm tên nhân loại thơm ngào ngạt kia, vậy mà không ăn được?

Nhân vật thụ chính bất lực nhìn đồng tộc ngồi xổm trước cửa nhà người ta, định dứt khoát quay lưng bước đi nhưng trông thấy dáng vẻ tội nghiệp của đồng loại, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy không nỡ. Cậu ta thở dài, bước nhanh tới hỏi: "Sao tối qua cậu không cắn anh ta?"

Nhắc tới việc này Mục Tinh Thần càng thêm dỗi: "Anh ấy không cho tôi cắn!"

Nghe cậu trả lời xong, nhân vật thụ chính có vẻ bối rối, mấy giây sau mới hỏi tiếp: "Ý cậu là sao? Anh ta không cho cậu cắn nên cậu không cắn luôn?"

Mục Tinh Thần gật đầu, chống tay lên tường đứng lên, trông ngóng nhìn vào sân: "Tôi định mỗi ngày đều hỏi anh ấy có bằng lòng cho tôi cắn không. Nếu anh ấy cảm nhận được thành ý của tôi, nói không chừng ngày nào đó sẽ đồng ý thôi?"

Nhân vật thụ chính: "..." Bà mẹ nó tôi không dám nhận cậu làm đồng tộc luôn đó! Chưa từng gặp con ma cà rồng nào lại đi xin phép đồ ăn có đồng ý không trước khi ăn nữa?!

Hai ma cà rồng nhợt nhạt im lặng đứng trước cửa nhà Arlos trọn mười phút, cuối cùng sự im lặng cũng bị phá vỡ nhờ nhân vật thụ chính mềm lòng: "Chờ anh ta đồng ý thì cậu chết đói mất. Đi thôi."

"Đi đâu cơ?"

"Vô nghĩa, tất nhiên là dẫn cậu đi ăn rồi."

Không được, nhiệm vụ chưa hoàn thành, bây giờ chưa thể đi. Ai bảo máu người khác thúi quắc, mỗi máu Arlos thơm thôi.

Mục Tinh Thần vừa định lắc đầu từ chối thì trên con đường cạnh họ nhanh chóng có chiếc xe cảnh sát dừng lại. Cảnh sát nhìn Mục Tinh Thần vô hại trắng toát, rồi lại nhìn nhân vật thụ chính cũng bợt bạt không kém, trên đầu xuất hiện mấy dấu chấm hỏi.

Thoạt nhìn hai người này đâu giống bệnh nhân tâm thần nhỉ? Có phải báo lộn người rồi không?

Thấy cảnh sát đi về phía mình, Mục Tinh Thần sững sờ vài giây mới kịp phản ứng, cậu chán nản giải thích với nhân vật thụ chính: "Anh ấy lại báo cảnh sát đến bắt tôi kìa."

Nhân vật thụ chính không rảnh hơi đi suy nghĩ 'anh ấy' trong miệng Mục Tinh Thần là ai. Cậu ta chỉ biết mình đang đói, mà đồ ăn vừa khéo dâng tới cửa, vươn tay lôi kéo đồng tộc trợn mắt hận không thể dính chặt vào tường đi thẳng về phía xe cảnh sát.

Hai anh cảnh sát: "?"

Mắt thấy mình sắp bị lôi ra xe cảnh sát, Mục Tinh Thần hoảng loạn bắt đầu giãy giụa: "Cậu làm gì vậy?"

"Ăn chứ gì."

Bản năng sợ hãi cảnh sát dâng lên, Mục Tinh Thần cực kỳ kháng cự việc bị kéo lên xe mấy anh cảnh sát. Trong lúc cậu còn đang mấp mé ý đồ xuống xe thì nhân vật thụ chính đã dứt khoát đánh ngất một anh cảnh sát, sau đó cắn cổ anh cảnh sát còn lại, cậu mới bàng hoàng nhận thấy chuyện gì đang diễn ra.

[ĐM/EDIT] TÔI THỰC SỰ KHÔNG MUỐN CƯỚP NAM CHÍNH - ĐMTĐTTTTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ