Chương 20 :Em gọi kẻ đó đến đây thách đấu với tôi xem?

219 26 0
                                    

Ngắt cuộc gọi, Chu Chí Hâm quay về trong quán trà.

"Đi nhận điện". Anh ngồi xuống rồi giải thích.

"Không sao". Phía đối diện anh là một người đàn ông cũng mặc đồ âu phẳng phiu, đó là Lưu Thần, trợ lý cũ trong công ty của Chu Chí Hâm. Lưu Thần mở tài liệu ra. "Tôi đã khảo sát thực tế địa chỉ mà sếp giao, tôi cảm thấy ba khu vực này không tồi. Chỗ này nằm ở trung tâm thành phố, tầm nhìn đẹp, tầng gác cao, nhưng giá đắt. Một cái khác thì gần biển, tầng gác không thấp, xung quanh nhiều cây xanh. Vị trí cuối cùng này thì hơi kém hơn, có điều diện tích rộng, lại còn rẻ"

Chu Chí Hâm nhận tài liệu, Lưu Thần làm việc tỉ mỉ, chụp rất nhiều ảnh đất đai từng chỗ dán ngay bên trên.

Anh lật đến cảnh biển thứ hai thì dừng lại. "Lấy cái này đi"

Lưu Thần không ngờ anh sẽ quyết định nhanh như vậy, hắn ngẩn người. "Đã, đã quyết định rồi ư?"

"Ừ". Chu Chí Hâm quyết định xong thì lật sang trang bên, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh của kiến trúc.

Lưu Thần cười, nói: "Xem ra sếp rất thích biển. Vậy thì tôi sẽ báo lại với bọn họ, còn chuyện tên..."

Chu Chí Hâm ngắt lời hắn. "Chuyện đó để sau hẵng bàn"

Lưu Thần giật mình. "Nhưng nếu đăng kí thì phải chọn được tên trước"

Chu Chí Hâm cười. "Tôi hiểu rõ quá trình hơn anh"

Lưu Thần: "Vậy ý của sếp là?"

"Tạm thời không đăng kí". Chu Chí Hâm hài lòng xem hết tài liệu, anh gập lại rồi trả về.

Điều này khác hẳn việc bọn họ đã bàn ở tháng trước, Lưu Thần bối rối nhận lại tài liệu. "Xảy ra chuyện gì à? Vậy việc này..."

"Cứ mua lại trước đã". Chu Chí Hâm nói: "Anh chọn vài thợ lắp đồ, tình hình mua vật dụng cũng phải báo cáo lại cho tôi để tôi quyết định. Những chuyện còn lại chờ tôi thông báo"

Thực ra Lưu Thần còn lớn tuổi hơn Chu Chí Hâm, kinh nghiệm phong phú, lúc hắn được điều về dưới quyền Chu Chí Hâm thì Chu Chí Hâm mới ngoài hai mươi. Lưu Thần khi đó vô cùng không bằng lòng.

Kết quả là sau một năm làm việc chung, hắn cảm thấy bánh từ trên trời rơi xuống đầu mình và có người được định sẵn là sẽ xuất chúng, nổi bật hơn kẻ khác.

Hắn ta lần lữ muốn hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được. "Được, tôi sẽ làm ngay"

"Anh yên tâm, không có việc gì lớn đâu". Chu Chí Hâm mỉm cười. "Chỉ là việc riêng của tôi cần phải chậm trễ một lúc. Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn trả lương đúng hạn như bình thường cho anh"

"Tôi không lo lắng về vấn đề này...". Lưu Thần vừa thốt lên cũng cảm thấy mình hơi dối trá. Hắn nhận tài liệu, cất thật kĩ. "Vậy được rồi, trong khoảng thời gian này, sếp cần gì thì cứ liên lạc với tôi, trước tiên tôi cứ đợi lệnh đã"

Chu Chí Hâm hỏi: "Còn việc gì cần báo cáo không?"

"Tạm thời thì không"

Chu Chí Hâm đứng dậy, nói: "Vậy tôi đi trước"

"Đợi đã". Lưu Thần vội vàng bật dậy. "Tôi tiễn sếp"

"Không cần". Chu Chí Hâm để lại tiền rồi quay lưng đi thẳng. "Tôi có xe riêng"


Thanh toán xong, Lưu Thần nối gót ra khỏi quán trà, hắn nghĩ, dù sao cũng phải tận mắt tiễn sếp rời đi mới được coi là xứng với chức vụ.

Kết quả là hắn vừa bước chân ra khỏi cửa thì thấy một chiếc Ferrari màu xám lòe loẹt diêm dúa chạy vụt qua trước mắt.

Lưu Thần đứng sững tại chỗ, gương mặt tràn ngập khiếp sợ và nghi ngờ.

... Người ngồi trong Ferrari là sếp của hắn ư?

Chắc không phải đâu nhỉ? Hắn nhớ rõ sếp từng nói không thích mấy chiếc xe chỉ được mã ngoài, ít chỗ lại chật hẹp. Trước kia nhờ hắn mua xe, sếp còn dặn kĩ là không cần chọn xe quá bắt mắt.

Lưu Thần ngẫm nghĩ, chắc chắn là mình nhìn nhầm người rồi.



Tả Hàng cúp máy, mở PUBG ra chơi.

Kết quả là vừa đáp xuống thì đã bị người ta đè xuống đất, cậu nhìn giao diện chết chóc trên màn hình, nặng nề thở dài...

Mẹ kiếp, xúc động tiêu hoang rồi.

Cậu nên kéo số của Chu Chí Hâm vào sổ đen, ít nhất còn có thời gian trì hoãn.

Hơn nữa, ít nhất kẻ khác còn có chức năng trả hàng, còn Chu Chí Hâm thì trả lại thế nào được?

Cho dù có trả thì cậu cũng không thể nào mặt dày như vậy được.

Tả Hàng định chơi game thả lỏng tâm trạng, ai ngờ chết nhanh quá nên cậu lại càng bực hơn, vậy là bèn gửi tin nhắn cho Nhạc Văn Văn.

Bố Tả: Giới thiệu cho tôi vài drama hoặc movie, phải hài vào đấy.

Nhạc Văn Văn: Okie babe, chờ chút xíu na.

Bố Tả: ...

Nhạc Văn Văn: [Share link: Người sáng tạo giấc mơ mùa thứ bốn. Từ 100 đến 50! Bắt đầu giai đoạn đào thải!!!]

Tả Hàng không xem kỹ tiêu đề, cứ thế bấm vào.

Ba phút sau, cậu hốt hoảng thoát ra.

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ