Hot search này xuất hiện quá bất ngờ, chỉ trong vòng một giờ ngắn ngủi đã hấp dẫn được sự chú ý của đông đảo cư dân mạng, lại đúng lúc đi làm nên rất nhiều nhân viên đều hít drama giữa giờ.
Khi Khúc Nhiễm đến văn phòng, cô vừa đọc xong những bình luận nóng bên dưới Weibo.
Bây giờ, bình luận nóng có thể coi như hiện trường nhận người quen cỡ lớn, trong vòng một tiếng đồng hồ, nào là bạn học chung, hàng xóm, bạn bè của Tả Hàng đều trồi lên, nhai đi nhai lại về chuyện xấu của Tả Hàng.
Bạo lực học đường, kiếm cớ gây sự, hút thuốc phiện...
Cô không kìm được mà liếc mắt nhìn về phía cánh cửa văn phòng đang đóng chặt.
Bên trong yên tĩnh đến mức đáng sợ, cửa sổ louvre không đóng chặt nên cô có thể thấp thoáng trông thấy người bên trong mặc đồ âu đen trắng.
Cấp trên mới thật sự là người như vậy ư? Nhưng cô và Tả Hàng đã tiếp xúc qua một đoạn thời gian, cô cảm thấy ngoại trừ tính cách không tốt, thích làm biếng thì chàng trai này không còn khuyết điểm nào khác...
Ngay cả lần trước, Tả Hàng đứng trước cửa nghe hai đồng nghiệp bàn bên cùng vài tổ viên khác bình luận về chuyện của mình, cậu chỉ nhìn cảnh cáo chứ không hề trách phạt hoặc làm khó dễ họ.
"Này, xem Weibo chưa?". Hai vị hàng xóm kia lại bắt đầu."Đương nhiên là xem rồi, dưa bự động trời!"
"Tôi biết ngay nó chẳng phải loại người tốt đẹp gì mà, không ngờ lại có thể xấu xa đến trình độ này... Thế đã đủ vào cục cảnh sát rồi nhỉ?"
"Khúc Nhiễm, cô nhìn đi, thiệt cho cô trước kia vẫn luôn nói giúp nó nhé"
Khúc Nhiễm im lặng một lát. "Tin tức trên mạng chưa chắc là thật..."
"Nhiều nhân chứng xuất hiện như vậy, còn có thể là giả ư?"
Khúc Nhiễm đang chuẩn bị đáp trả.
"Đừng tùy tiện bàn tán về chuyện của người khác". Chẳng biết từ bao giờ Hứa Lân đã đứng ngay sau lưng bọn họ. "Làm hết việc rồi à? Sắp phải nộp tuần báo, viết xong thì gửi vào hòm thư của tôi"
Thành công làm hai kẻ kia câm miệng.So với bên ngoài thì trong văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Di động của Tả Hàng không ngừng rung lên, tất cả đều là tin nhắn Nhạc Văn Văn gửi tới, cậu không hề mở ra, mặc cho khung trò chuyện liên tục trôi lên trên.
Cậu vắt chéo hai chân ngồi trên ghế, chậm rãi lướt bình luận, dáng vẻ tùy ý, nét mặt lạnh lẽo, cứ như thể những lời lẽ dơ bẩn trên màn hình kia đang nói về người khác.
Từ lâu cậu đã biết, trên thế gian này có rất nhiều việc tốt như bánh từ trên trời rơi xuống, ra cửa gặp điều may, nhưng không có cái nào là của cậu. Việc nổi đình đám trong một đêm lại càng không.
Dù cậu đã nhận thức rõ ràng, như khi chuyện tồi tệ này rơi xuống đầu, cậu vẫn khó chấp nhận như vậy đấy.
Bắt đầu giây phút chào đời, cậu đã hiểu rằng, trước nay bản thân mình chưa bao giờ là một kẻ may mắn.
Vận may nhất thời giống như que kẹo cậu nhận từ tay Tả lão phu nhân khi còn bé, chưa liếm hết thì cậu và Triệu Thanh Đồng đã bị ném cả người và hành lý ra khỏi nhà.
Cư dân mạng lật tung báo chí năm đó về Triệu Thanh Đồng lên, trích dẫn lời phóng viên, cuối cùng chĩa toàn bộ mũi dùi lên người Tả Hàng.
Không biết ai đã tung Weibo chỉ có vẻn vẹn 700 người theo dõi của cậu dưới bình luận, bây giờ, Weibo trên trang đầu từ hai năm trước của cậu đã có gần một vạn bình luận.
Bình luận ở trên cùng chính là: Vừa nghĩ tới đứa trẻ trưởng thành dưới bóng ma của bạo lực học đường, nghĩ đến gia đình gặp phải cảnh phản bội, nghĩ đến cảnh sát hi sinh vì những kẻ buôn thuốc phiện, tôi cảm thấy loại người như cậu nên chết đi mới phải.
Tả Hàng không mở giao diện hồi âm, cậu nhìn chằm chằm vào mấy nghìn lượt thích bên góc phải của bình luận kia, chợt thấy nực cười.
Điện thoại bàn đột ngột vang lên, trong khoảng thời gian Tả Hàng đi làm, đây là lần đầu tiên chiếc điện thoại này phát ra âm thanh.
Cậu đặt di động xuống, im lặng nhấc máy.
Giọng nói nghiêm túc và nặng nề của Tả Duy vang lên: "Đến văn phòng của tao ngay"
Tả Hàng không trả lời, cậu cúp thẳng, rồi tùy tiện vứt di động lên bàn, không mặc áo vest mà cứ thế ra khỏi phòng.
Chu Chí Hâm rời mắt khỏi đống tài liệu, nhướn mày hỏi: "Em đi đâu?"
Đáp lại anh là tiếng sập cửa rầm rầm.
Chu Chí Hâm nhìn cánh cửa đóng chặt kia, luôn cảm thấy không yên lòng. Anh cầm cốc nước lên, đang định đuổi theo thì cửa văn phòng lại mở ra.
Hứa Lân bước vào, nét mặt hơi trầm trọng, im lặng một lát rồi mới nói: "Trợ lý Chu, anh có biết chuyện trên mạng không... Đừng trách tôi lắm lời, tôi chỉ lo lắng thôi"
Chu Chí Hâm buông lỏng tay, bút máy rơi xuống từ giữa những ngón tay, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Anh đáp: "Nói đi"
–
Lúc Tả Hàng bước vào văn phòng, bên trong vẫn còn nhân viên đang báo cáo công tác với Tả Duy.
Nghe thấy tiếng động, tầm mắt của nhân viên dừng lại trên người cậu vài giây.
Mặt mũi Tả Duy tràn ngập bực bội, hắn cau mày, ném tài liệu về phía trước. "Cậu đi ra ngoài trước"
Sau khi người kia đi, Tả Hàng hỏi: "Có chuyện gì?"
Trông thấy dáng vẻ lãnh đạm này của cậu, ngọn lửa vô danh trong lòng Tả Duy càng bùng cháy dữ dội. "Mày vẫn còn mặt mũi để hỏi tao là có chuyện gì à?!"
"Nếu muốn học theo mẹ mày, đi theo nghiệp con hát, tại sao còn vào công ty?! Nhà họ Tả là nơi thằng con riêng như mày có thể dùng để lăng xê thanh thế chắc?!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản
Hayran KurguCp : Chu Chí Hâm x Tả Hàng TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆ...