Chương 39 : Bị phát hiện rồi

170 17 0
                                    

Ngày hôm sau là cuối tuần, Tả Hàng ngủ một mạch đến trưa, khi tỉnh lại thì đúng lúc trông thấy Chu Chí Hâm đang thay quần áo ở đầu giường.

"Em dậy rồi à?". Chu Chí Hâm nói: "Có muốn ngủ thêm một chút nữa không?"

Tả Hàng nằm im thin thít, nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt. "Anh đi đâu thế?"

"Ra ngoài bàn công chuyện với bạn, tối nay phải đi họp lớp". Chu Chí Hâm tiến về phía trước, ngồi xuống cạnh cậu. "Em có muốn đi cùng không?"

"Không đi". Tả Hàng trùm chăn kín đầu, ngẫm nghĩ rồi lại cảm thấy không đúng, cậu kéo chăn xuống, hỏi: "Họp lớp?"

"Ừ". Không đợi Tả Hàng chất vấn, Chu Chí Hâm đã nói trước: "Tả Duy cũng ở đó"

"Chu Chí Hâm, anh to gan nhỉ?". Tả Hàng cười lạnh. "Tôi đồng ý cho anh đi à?"

"Thế thì tôi không đi nữa, bàn chuyện với bạn xong tôi về ngay". Chu Chí Hâm ngừng lại. "Là chuyện có liên quan đến nhà cũ của tôi"

"Nhà cũ?"

Giọng điệu của Chu Chí Hâm vẫn như thường. "Ừ, tôi đã ở nơi đó hơn hai mươi năm, rất lưu luyến nên định mua về, có vài quá trình cần hỏi rõ"

Tả Hàng im lặng vài giây. "Có đủ tiền không?"

"Chắc là đủ, không đủ thì tôi lại vay bạn"

"... Anh nghĩ tôi chết rồi à?". Tả Hàng nói: "Không được vay người khác làm mất mặt tôi"

Dứt lời, cậu giãy dụa ngồi dậy, thò nửa thân trên, kéo tủ đầu giường ra.

Trận mây mưa hôm qua đã để lại trên cơ thể cậu những dấu vết màu đỏ, tất cả đều do Chu Chí Hâm cố ý tạo ra. Cần cổ, lồng ngực, sau lưng, thậm chí bụng dưới cũng có, vì nước da trắng ngần của cậu mà chúng càng thêm nổi bật.

Chu Chí Hâm nhìn chằm chằm vào những dấu vết kia, ánh mắt anh trở nên âm u.

Tả Hàng lấy một cái thẻ ra, vứt cho anh. "Thẻ hồi trước tôi cho anh vẫn còn tiền, anh xem có đủ không, không đủ thì dùng cái này, mật mã vẫn như cũ"

Chu Chí Hâm khẽ mỉm cười. "Em tốt quá"

Tả Hàng rúc vào trong chăn. "Đừng sến súa...". Cậu sực nhớ ra điều gì. "Nếu họp lớp thì cũng có Hứa Lân ở đó à?"

"Hứa Lân?". Chu Chí Hâm nhướn mày. "Không, trước đây tôi và anh ta không quen biết"

Chu Chí Hâm và Tả Duy làm bạn học tám năm, từ cấp hai cho đến cấp ba.

Vậy thì Hứa Lân là bạn học nào của Tả Duy? Theo cách nói khi đó của Hứa Lân thì họ phải quen nhau rất lâu rồi mới phải. Nếu là bạn đại học thì hơi muộn, trên tài liệu, Tả Duy thực tập ở công ty từ hồi đại học, lúc đó Hứa Lân đã theo anh ta vào công ty.

Tả Hàng vẫn hơi buồn ngủ, cậu gác việc này sang một bên, tính lát nữa tỉnh dậy thì nghĩ tiếp, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ bù.

Cậu lại kéo chăn về. "Sao anh vẫn chưa đi?"

"Tôi đi bây giờ đây". Cách một lớp chăn, Chu Chí Hâm hôn cậu. "Chiều nay bàn bạc xong, tôi sẽ về ngay"

Chờ Chu Chí Hâm đi, Tả Hàng mới chậm chạp thò đầu ra. Cậu nhìn chằm chằm lên trên nhà, dần dần tỉnh táo.

Chu Chí Hâm lại hôn cậu làm gì?

Sao ban nãy cậu không tung chăn ra chửi nhỉ???

Tả Hàng nghĩ, lần sau cậu phải nói với Chu Chí Hâm về chuyện này. Bọn họ làm giao dịch nghiêm túc, không phải yêu đương, trừ lên giường thì những trường hợp khác không cần làm mấy thứ buồn nôn như vậy.

Tả Hàng vừa rời giường thì Trình Bằng gọi điện đến, tìm cậu ra ngoài chơi bóng rổ.

Chân và đùi của Tả Hàng rất đau, không chơi được, nhưng cậu cũng không muốn ru rú trong nhà, vậy là dứt khoát làm khán giả luôn.


Nhạc Văn Văn đã ngồi ở khán đài từ lâu, thấy cậu đến thì vẫy tay như cái trống bỏi. Tả Hàng vừa đến gần, cậu đã không nhịn được mà nã pháo: "Tiểu Tả ơi, bồ ốm hả? Sao lại mặc dày như vậy?"

Nhiệt độ của thành Mãn vào tháng tư đã tăng thẳng đến 27 độ, Nhạc Văn Văn Văn còn mặc ba lỗ, thế mà hôm nay Tả Hàng lại mặc áo dài tay ra ngoài.

Tả Hàng cởi mũ xuống, tiện tay gẩy tóc. "Kệ tôi"

Nhạc Văn Văn nhìn rõ mặt cậu, lại hỏi: "Sao mắt bồ sưng thế? Không ngủ ngon à?"

Sao Tả Hàng có thể ngủ không ngon chứ, cậu ngủ ròng rã suốt mười hai tiếng đây này.

Đó là do tối qua Chu Chí Hâm quá phóng túng nên cậu chảy nhiều nước mắt sinh lý, lúc rửa mặt mới phát hiện, thế mà cậu lại khóc sưng húp mắt lên rồi.

"Sao lại đổi sân bóng thế?". Tả Hàng không muốn trả lời bạn mình nên chuyển chủ đề luôn.

"À, Trình Bằng nói là sân bóng này gần trường Trần An, hôm nay Trần An đi thi, lát nữa đón cậu ta thì tiện hơn một chút". Nhạc Văn Văn nói: "Xem ra lần này Trình Bằng nghiêm túc thật rồi. Tiểu Tả à, bồ nói xem, liệu một ngày nào đó ổng có đưa Trần An ra nước ngoài đăng kí kết hôn không?"

"Tôi biết thế quái nào được"

"Ấy, phải rồi, sao Chu Chí Hâm không đến?"

"Cậu để ý đến anh ta làm gì?"

"Được rồi mà, không hỏi thì thôi". Nhạc Văn Văn cầm di động lên, lướt một video ra. "Bồ mau xem nè, tối qua tui quay đó"

Tả Hàng vẫn chưa kịp nhìn rõ hình ảnh trên màn hình thì đã nghe thấy tiếng Ôn Tiếu.

"Nhạc Văn Văn, anh có ý gì hả... Hức, nhất định phải bắt nạt tôi hay sao?"

Tả Hàng nhíu mày, xem tiếp. "Bên cạnh nó là ai thế?"

Nhạc Văn Văn đáp: "Ấy, đó là một trong số tình cũ của nó, ai biết được"

Trình Bằng chơi mệt thì ném bóng ra chỗ khác, đi về phía bọn họ.

"Tối nay cùng đi ăn cơm nhé". Trình Bằng nói: "Tôi đặt khách sạn rồi"

Nhạc Văn Văn: "Đặt khách sạn? Sao đột nhiên trịnh trọng thế?"

"Hôm nay là sinh nhật của Trần An"

Tả Hàng nhìn thị trấn đại học cách đó không xa. "Cậu ta không tổ chức cùng các bạn à?"

Trước kia bọn họ đi học, hầu hết đều đón sinh nhật cùng các bạn trong lớp.

Trình Bằng thản nhiên nói: "Tôi không cho"

Nhạc Văn Văn bảo: "Sao ngay cả sinh nhật của người ta mà ông cũng quản thế?"

[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá SảnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ