Lưu Thần không quen thuộc về nghiệp vụ ở phương diện này, Chu Chí Hâm sợ hắn làm việc chậm trễ nên lại gọi điện cho bạn quen, sau khi giải quyết xong thì đã qua nửa tiếng.
Bấy giờ Chu Chí Hâm mới cởi áo khoác, đi về phía phòng ngủ.
Tả Hàng không khóa cửa, cậu vốn dĩ không hề có thói quen này. Chu Chí Hâm vừa tiến vào, lập tức ngửi thấy mùi bia tràn ngập trong phòng.
Nhiệt độ điều hòa hơi thấp, đèn không bật, chỉ có TV trước giường lóe sáng, chất lượng của video đang phát khá tệ, có cảm giác cũ kỹ.
Tả Hàng ngồi ngồi bệt dưới đất, dựa lên thành giường bằng gỗ, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm bia.
Ánh sáng từ TV hắt lên gương mặt của Tả Hàng, Chu Chí Hâm nhìn thấy viền mắt cậu ửng đỏ, ánh nước long lanh làm trái tim anh tan chảy.
Ngoài lúc trên giường, đây là nơi thứ hai Chu Chí Hâm nhìn thấy cậu khóc.
Nghe thấy tiếng động, Tả Hàng nuốt những giọt nước mắt đáng thương vào trong, cậu lườm anh rồi nói: "Chẳng phải tôi không cho anh vào à?"
Lời nói ngang ngược nhưng giọng điệu lại yếu đuối, nghe có vẻ không định đuổi anh đi thật.Chu Chí Hâm tới gần, ngồi xuống cạnh cậu. "Tôi uống cùng em"
"Còn uống ké bia, anh nghèo đến mức nào rồi. Không cho, một mình tôi còn không đủ uống đây này". Tả Hàng quay đầu, tiếp tục nhìn màn hình, nâng lon bia lên rót một hớp.
Chu Chí Hâm nghe lời, không động vào bia của cậu, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Người phụ nữ trên màn hình đang đeo tạp dề nấu cơm, một tiếng "mẹ ơi" nũng nịu bỗng vang lên trong bối cảnh. Người phụ nữ lập tức quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp hoàn toàn lộ ra trên video, đây chính là Triệu Thanh Đồng leo lên Weibo nhờ một tấm ảnh vào hôm nay.
Triệu Thanh Đồng bước ra ngoài ống kính, dịu dàng nói: "Sao thế bé Nhiên?"
"Bao giờ bé Nhiên mới được đi công viên trò chơi?". Giọng nói của bé trai rất non nớt, nghe chỉ khoảng năm, sáu tuổi, ngay cả phát âm cũng không tròn vành rõ chữ. "Anh Tả Duy nói chỗ đó chơi vui lắm, nhưng mà, nhưng mà anh bảo con không thể đến đó. Vì sao bé Nhiên lại không thể đi ạ?"
Video im lặng rất lâu.
"Mẹ, mẹ ơi?". Dường như cậu bé rất hoảng hốt. "Sao mẹ lại khóc? Con làm sai điều gì ạ?"
"... Không sao, bé Nhiên không làm sai, bé Nhiên ngoan nhất, vì mẹ vừa nấu ăn bị cắt vào tay nên hơi đau thôi"
Bên trong vang lên vài tiếng thổi khí, có thể thấy rằng cậu bé rất nỗ lực bật hơi. "Phù phù, mẹ đừng khóc nữa, đau đau sắp bay đi rồi..."
Mười giây sau, người phụ nữ quay về trước ống kính, đôi mắt cô đỏ bừng, che miệng không cho mình khóc thành tiếng, run tay tắt nút ghi hình.
Dáng vẻ này làm người ta không thể gán danh hiệu kẻ thứ ba ác độc lên người cô.
Màn hình trở về màu đen, nhưng vài giây sau, một đoạn hình ảnh lại hiện lên. Lần này không còn là nội dung ghi hình mà là tình tiết được cắt nối biên tập từ một bộ phim truyền hình.
Bộ phim truyền hình đầu tiên của Triệu Thanh Đồng, nữ số ba, tất cả thời gian lên hình cộng lại chưa đầy hai tập phim.
Mấy năm rồi Tả Hàng không mở cuộn băng ghi hình này lên, ngoài cậu ra chưa có bất cứ ai xem qua những thứ này, kể cả Tả Quốc Chính.Nếu là lúc bình thường, Tả Hàng sẽ không để người khác nhìn được mảy may. Nhưng bây giờ thì khác, thể xác và tâm hồn cậu mệt mỏi rã rời, lại uống nhiều bia, không muốn nhúc nhích, không còn sức đuổi người.
Chu Chí Hâm lên tiếng: "Bà ấy rất đẹp"
Anh không hề nịnh hót, gương mặt của Triệu Thanh Đồng quả thật quá nổi bật, đặt ở thời nay cũng là kiểu có thể dựa vào mặt để ăn cơm. So với Tả Quốc Chính, Tả Hàng càng giống Triệu Thành Đồng hơn một chút.
"Đẹp thì có tác dụng gì". Giọng Tả Hàng lè nhè. "Vừa ngốc vừa yếu đuối, chỉ biết mặc cho người khác thao túng, phải tội vì đẹp"
Chu Chí Hâm khéo léo phản bác cậu. "Năm ấy internet chưa phát triển, cũng không có nhiều con đường xin giúp đỡ, đôi khi nghe lời còn có tác dụng hơn phản kháng"
Một lon bia được dúi vào tay anh, nét mặt của Tả Hàng mất sạch kiên nhẫn. "Nói nhiều thế, cái này có thể chặn miệng của anh không"
Chu Chí Hâm mỉm cười, đang muốn tiếp lời thì Tả Hàng rụt tay về, cậu kề lon bia lên miệng, gảy nhẹ hàm răng một cái, nắp lon được mở ra dễ dàng, sau đó lại đưa tới trước mặt anh.
Tả Hàng dùng điều khiển từ xa tắt video trên màn hình đi, tùy tiện mở một bộ phim thần tượng hiện đại.
Hai người im lặng uống rượu một lúc, Tả Hàng hỏi: "Ban nãy anh nói như vậy, không sợ bị Tả Duy trả thù à? Nếu anh ta đá anh ra khỏi công ty, hoặc muốn tuyệt giao với anh thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy"
"Đá thì đá, ông chủ của tôi là em chứ không phải cậu ta, không được coi là thất nghiệp". Chu Chí Hâm nhìn rất thoáng. "Tôi cũng chẳng thiếu một người bạn như cậu ta"
Hiển nhiên Tả Hàng bị câu nói này chọt đúng chỗ ngứa, mặt mũi dịu đi, tiếp tục rầu rĩ nốc bia.
Thật ra cậu đã uống nhiều lắm rồi, đầu óc hơi choáng váng nhưng lại không muốn ngủ.
Chu Chí Hâm nói: "Chuyện trên mạng sẽ qua nhanh thôi, em đừng để trong lòng"
Tả Hàng khựng lại. "Anh nhìn thấy rồi à?"
Chu Chí Hâm khô khan hơn cậu tưởng nhiều, ít nhất cậu còn có tài khoản Weibo phủ bụi, còn Chu Chí Hâm thì chẳng có Weibo. Tả Hàng vẫn luôn cho rằng anh không hề biết chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
"Anh cảm thấy những điều họ nói là thật hay giả?". Tả Hàng bất ngờ ngoảnh sang hỏi anh.
Chu Chí Hâm đáp: "Giả"
Tả Hàng cười hắt ra, nghiêng đầu về bên vai trái, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. "Lũ ngu vcl kia, hức... Nếu tôi thật sự hút thuốc phiện, thì sẽ có nhiều người biết chuyện như vậy hay sao?!"
"Tôi không biết mình lại còn nhiều bạn bè và họ hàng như vậy đấy, sao lần này lại xuất hiện cả đám thế nhỉ?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chu Tả] Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản
FanficCp : Chu Chí Hâm x Tả Hàng TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆN!!!! TRUYỆN LÀ CHUYỂN VER VÌ ĐU OTP NÊN VUI LÒNG KO RE-UP LẠI TRUYỆ...